Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế

Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế - Chương 67: Dị hỏa hiện, Hồng Sa cốc loạn lên (length: 7651)

Hồng Sa cốc, nằm giữa những ngọn núi lửa mờ sương, vì đất cát trong cốc đều màu đỏ rực nên mới có tên gọi như vậy.
Lúc này, bên trong Hồng Sa cốc, đã tụ tập gần nghìn tu sĩ.
Trong số đó có những tán tu từ khắp nơi đổ về, còn có một số tông môn thế lực nhỏ.
Các thế lực trong cốc phân chia rõ ràng, không liên quan đến nhau, yên tĩnh chờ đợi dị hỏa xuất hiện.
"Mau nhìn, là Thanh U Song Kiều."
Trong đám người không biết ai hô lớn một tiếng, không ít tu sĩ đều hướng về miệng cốc nhìn qua.
Chỉ thấy hai bóng hình xinh đẹp một trắng một tím ngự kiếm từ trên trời giáng xuống, đáp xuống một ngọn núi ít người, phía sau các nàng còn có hơn chục tu sĩ theo cùng.
Tần Sương Nghiên và Liễu Thi Họa vừa đáp xuống đất, liền cảm nhận được vô số ánh mắt mang theo địch ý, nhưng các nàng đều không để trong lòng, chỉ bình tĩnh đứng ở đó.
Những người phía sau các nàng thì ai nấy đều ngẩng đầu ưỡn ngực, rất nhiều kẻ ra vẻ "chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng".
Trong chốc lát, bầu không khí bên trong Hồng Sa cốc trở nên có chút quỷ dị, hầu như tất cả các thế lực đều xem Tần Sương Nghiên và những người đi cùng là đối thủ cạnh tranh đáng gờm.
Tần Sương Nghiên tự nhiên cảm nhận được bầu không khí này, nàng lạnh giọng nói: "Chư vị, tỷ muội ta đây không hề hứng thú với dị hỏa trong Hồng Sa cốc này."
Lời vừa nói ra, phản ứng đầu tiên của các tu sĩ tại chỗ là không tin.
Một lão giả Mệnh Đan hậu kỳ nói: "Hứa tiên tử, chúng ta ai nấy đều không phải kẻ ngốc, ngươi đừng dùng lời lừa trẻ con như thế mà đánh lừa chúng ta. Nếu các ngươi không có hứng thú với dị hỏa, vậy tới đây làm gì, chẳng lẽ chỉ để xem náo nhiệt sao?"
"Không sai."
Tần Sương Nghiên lạnh nhạt nói: "Kiếm tu chúng ta chỉ tin vào kiếm trong tay, không dựa vào bất cứ ngoại vật nào."
"Ngươi dám phát lời thề đạo tâm không tranh đoạt dị hỏa với chúng ta không?"
Một kiếm tu tóc trắng xóa nhảy ra nói.
"Có gì không dám."
Tần Sương Nghiên ngữ khí vẫn trước sau như một, bình thản, sau đó đổi giọng: "Chỉ là các ngươi còn chưa xứng để ta phát lời thề đạo tâm. Nếu các vị không tin lời ta Hứa Tần, có thể thử xem kiếm trong tay ta có đủ sắc bén hay không đã."
Cuồng ngạo!
Đó là đánh giá của tất cả mọi người ở đây về nữ tử trước mắt.
Một đám tu sĩ Mệnh Đan cảnh liếc nhìn nhau, khi bọn họ chuẩn bị đạt được thống nhất thì dị biến đột nhiên xảy ra.
Mặt đất vốn yên ả như mặt nước bỗng nhiên rung chuyển dữ dội, trên nền đất đỏ cũng bốc lên hơi nóng.
"Dị hỏa sắp xuất thế!"
Trong đám người có người hô lớn.
Những tu sĩ Mệnh Đan cảnh vốn định ra tay với Tần Sương Nghiên thấy tình hình này, chỉ có thể lựa chọn án binh bất động. Nhỡ đâu khi bọn họ giao chiến với Tần Sương Nghiên, dị hỏa lại bị lão quái vật khác cướp mất thì chẳng phải là công toi.
Ánh mắt mọi người đều dán chặt vào mặt đất đang rung chuyển, chỉ thấy hơi nóng trắng bốc lên biến thành những ngọn lửa màu đỏ.
Quả nhiên có dị hỏa!!
Trong đầu tất cả tu sĩ ở đây đều lóe lên ý niệm này.
Đứng phía sau Tần Sương Nghiên một tán tu hỏi: "Hứa tiên tử, chúng ta thật không tranh đoạt dị hỏa đó sao?"
Tần Sương Nghiên lạnh giọng nói: "Ngươi nghĩ ta là loại người lật lọng sao?"
Giọng nàng không lớn, nhưng bây giờ Hồng Sa cốc hoàn toàn yên tĩnh, hầu như tất cả mọi người đều nghe thấy lời Tần Sương Nghiên.
Điều này khiến không ít người trong lòng kinh ngạc, nhưng ai cũng không quá quan tâm lời nói của nàng là thật hay giả.
Duy chỉ có đám tu sĩ theo sau nàng có biểu lộ trên mặt trở nên cổ quái.
Bọn họ đi theo Hứa tiên tử chỉ có một mục đích, đó là tranh đoạt dị hỏa.
Hiện tại Hứa tiên tử không có ý định tranh đoạt dị hỏa, vậy mọi người đi theo nàng còn có ý gì?
Tần Sương Nghiên không cần nhìn cũng biết những kẻ này đang nghĩ gì, lạnh nhạt nói: "Nếu các ngươi muốn tranh đoạt dị hỏa thì có thể tự mình rời đi, ta tuyệt đối không ép buộc."
Ầm ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, trong Hồng Sa cốc xuất hiện một vết nứt khổng lồ, vô số ngọn lửa trào ra từ vết nứt, trong nháy mắt biến Hồng Sa cốc thành một biển lửa.
Những tu sĩ trước đó chờ đợi trong cốc trong chốc lát bị biển lửa nhấn chìm, may mắn những kẻ có thể đến Hồng Sa cốc đều không phải dạng vừa, chút ngọn lửa này chỉ có thể khiến bọn họ chật vật chứ không đủ làm mất mạng.
Tần Sương Nghiên nhìn cái khe kia vô thức cau mày, bản đồ nàng có được cho thấy phủ đệ của Diệu Đan chân nhân nằm ở bên dưới Hồng Sa cốc này.
Nếu nơi này xuất hiện dị hỏa, vậy phủ đệ kia có còn tồn tại?
Đúng lúc này từ vết nứt bỗng xuất hiện một đoàn dị hỏa màu xanh lam tỏa ra từ vết nứt, đi kèm là vô số Hỏa Tinh Thạch.
"Địa Tâm Thanh Viêm!!"
"Đây là dị hỏa có thể tấn thăng thành Thanh Liên Địa Tâm Viêm!!"
"... "
Trong đám người không thiếu những tu sĩ luyện đan, nhìn thấy Địa Tâm Thanh Viêm này bọn họ đều kinh hô.
"Cướp!!"
Trong đám người không biết ai hô lớn một tiếng, vô số tu sĩ đồng loạt ra tay, dự định đoạt lấy Địa Tâm Thanh Viêm.
Một số tu sĩ thực lực thấp hơn thì nhắm vào Hỏa Tinh Thạch lẫn lộn cùng dị hỏa. Những Hỏa Tinh Thạch này không chỉ là tài liệu luyện khí thượng đẳng, mà còn có thể giúp linh hỏa tấn thăng.
Trong chốc lát vô số tu sĩ lao vào Hồng Sa cốc.
Địa Tâm Thanh Viêm dường như đã sinh ra linh trí, chơi trò trốn tìm với đám tu sĩ.
Dù đám tu sĩ có dùng cách gì thì cũng không thể bắt được dị hỏa này.
Một số tu sĩ nhân cơ hội hỗn loạn thì lặng lẽ đâm lén, thừa lúc người khác đoạt Hỏa Tinh Thạch mà kiếm lời.
Hồng Sa cốc rất nhanh đã trở thành một bãi chém giết, tiếng "giết" vang trời.
Ngay cả những tu sĩ đi theo sau Tần Sương Nghiên và Liễu Thi Họa cũng không kìm được xông vào Hồng Sa cốc tham gia vào cuộc chém giết và cướp đoạt.
Rất nhanh sau lưng hai nữ Tần Sương Nghiên và Liễu Thi Họa chỉ còn lại một mình Lô Khê.
Liễu Thi Họa quay đầu nhìn cô gái yếu đuối này hỏi: "Vì sao ngươi không xuống tranh đoạt, với thực lực của ngươi dù không đoạt được dị hỏa cũng có thể đoạt được không ít Hỏa Tinh Thạch."
Lô Khê nói: "Ngay cả hai vị tiên tử cũng không xuống, chắc hẳn dị hỏa này không dễ cầm như vậy. Ta lần này lên núi thu hoạch đã khá rồi, không cần thiết vì mấy Hỏa Tinh Thạch mà liều cả tính mạng."
"Ngươi đúng là một kẻ thông minh."
Liễu Thi Họa khen một câu rồi chuyển ánh mắt sang Tần Sương Nghiên.
"Tần tỷ tỷ, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?"
"Chờ."
Tần Sương Nghiên lạnh nhạt nói: "Ta luôn có cảm giác Hồng Sa cốc này mang đến điềm gở, hơn nữa ngươi nhìn máu của những tu sĩ kia đều chảy về phía vết nứt, những hồn phách của những người chết đi cũng bị ngọn lửa nuốt chửng."
"À cái này?"
Liễu Thi Họa nghe vậy thì sắc mặt hơi thay đổi, nàng không phải người ngu, lập tức hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi nói trong cốc này có điều kỳ lạ sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận