Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế

Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế - Chương 113: Hàn Nguyệt Vũ: Các ngươi muốn thử một chút ta bảo kiếm phải chăng sắc bén sao? (length: 8260)

"Vâng."
Hàn Nguyệt Vũ lên tiếng sau đó, bước lên phía trước một bước, chậm rãi giơ thanh bảo kiếm trong tay lên, vẻ mặt đầy khinh miệt mở miệng nói: "Các ngươi muốn thử xem bảo kiếm của ta có sắc bén không?"
Vừa nói xong cả hội trường im phăng phắc, đám tu sĩ Đạo Cơ ban nãy vừa lên tiếng vì gia chủ Diệp gia giờ ào ào biến thành rùa đen rụt đầu về lại trong đám người.
Mọi người ở đây đều không phải kẻ ngốc, uy danh của Hàn Nguyệt Vũ bọn hắn đã từng nghe qua, không chỉ có múa kiếm dưới ánh trăng, lĩnh ngộ kiếm ý.
Mà còn ở trong Minh Uyên cùng Liễu Thi Họa liên thủ chém giết quỷ vật cảnh giới Mệnh Đan.
Còn bọn hắn đừng nói là lĩnh ngộ kiếm ý chuyên biệt, đến người lĩnh ngộ ba phần kiếm ý cũng chẳng được mấy ai.
Cho dù toàn bộ cùng xông lên cũng không phải đối thủ của Hàn Nguyệt Vũ, đi lên giao đấu cùng tự sát không khác gì nhau.
Đám người đến Diệp gia là vì lợi ích, chứ không phải đi tìm cái chết.
Hàn Nguyệt Vũ thấy vậy liền lạnh lùng hừ một tiếng: "Hừ! Các ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi."
Trên đường đến đây, phu quân đã cố ý dặn dò nàng, nhất định phải biểu hiện cường thế, có như vậy mới giảm bớt không ít phiền phức.
Phu quân nói quả nhiên không sai, đối phó với đám cỏ đầu tường này, căn bản không cần phải khách sáo với bọn chúng.
Lúc này, sắc mặt cả đám người Diệp gia đều đen như đít nồi.
Diệp Linh Nhi lần nữa mở miệng nói: "Diệp Thiên Hùng, ta cho ngươi một nén nhang thời gian cân nhắc, nếu ngươi không lựa chọn, vậy ta sẽ giúp ngươi làm lựa chọn."
Gia chủ Diệp gia nghe vậy liền nghiến răng, không hề do dự nói: "Theo ý ngươi, cứ mang hết đồ của cha mẹ ngươi để lại đi, số bị tộc nhân dùng hết, ngươi có thể tùy ý chọn những thứ có giá trị tương đương mang đi."
Diệp Linh Nhi vẻ mặt tiếc nuối nói: "Gia chủ Diệp quả là người thông minh, đáng tiếc hôm nay ta không thể cho ngươi mở mang kiến thức chút thủ đoạn của ta."
"Ngươi... ngươi không phải là muốn đổi ý đấy chứ?"
Lúc này, gia chủ Diệp gia đã mất hết nhân tâm, hôm nay tiệc rượu nhất định bị Diệp Linh Nhi bêu riếu, thế lực không bằng người, ông ta cũng chẳng có biện pháp nào.
Diệp Linh Nhi cười lạnh nói: "Yên tâm, ta Diệp Linh Nhi không phải loại người lật lọng, dẫn đường đi."
"Mời."
Gia chủ Diệp làm một động tác mời, mời Hứa Thế An và đoàn người vào.
Khách khứa dự tiệc nhìn bóng lưng mọi người đi xa, bắt đầu xôn xao bàn tán.
"Không ngờ Diệp gia lại xảy ra chuyện cười lớn đến thế."
"Đúng đấy, Diệp gia vốn dĩ cũng chẳng phải gia tộc sung túc gì, giờ lại trở mặt với tu sĩ Đạo Cơ nhà mình, Diệp gia này sớm muộn cũng tan thôi."
"..."
Các tân khách mỗi người một lời, ta một câu nói, khiến những kẻ có ý đồ bất chính bắt đầu chú ý tới Diệp gia.
Phía sau Diệp gia, trong một lương đình.
Gia chủ Diệp đặt một túi trữ vật và một danh sách lên mặt bàn.
"Trong túi trữ vật này là tài sản ngày xưa của cha mẹ ngươi để lại, tài nguyên tu luyện và linh thạch, còn danh sách này là danh sách vật phẩm trong khố phòng của Diệp gia, sau khi kiểm kê đồ trong túi trữ vật xong, ngươi có thể tự mình lựa chọn từ danh sách."
Ông ta đã chuẩn bị đại xuất huyết, Diệp Linh Nhi hôm nay mang theo Hàn Nguyệt Vũ đám người cường giả tới đây, đương nhiên không chỉ đơn giản vì muốn lấy lại đồ của phụ mẫu.
Nhất định còn muốn hả giận, mà biện pháp tốt nhất để xóa bỏ oán khí của đối phương chính là tặng quà.
Diệp Linh Nhi cầm túi trữ vật quét một lượt, trên mặt liền lộ ra một nụ cười lạnh: "Gia chủ Diệp thật đúng là có bàn tính hay, đồ vật cha mẹ ta để lại cho ta, trừ khế đất và linh thạch ra thì cơ bản đều bị các ngươi chia nhau sạch sẽ."
Trong trí nhớ của nàng, gia sản mà cha mẹ nàng để lại vốn dĩ đủ để cho nàng tu luyện đến đỉnh phong Ngưng Khí cảnh, với thiên phú luyện đan của nàng thì dựa vào toàn bộ tài sản kia để Trúc Cơ cũng không thành vấn đề.
Bây giờ đồ vật bên trong đã thiếu đi hơn một nửa, trách sao lão già này có thể Trúc Cơ thành công.
Gia chủ Diệp không nói gì, chỉ ngồi một bên cười trừ.
Diệp Linh Nhi thấy lão già này không hé răng, cũng lười đôi co, bèn chuyển ánh mắt sang danh sách.
Vốn dĩ nàng muốn tự mình chọn một vài thứ, nhưng nghĩ đến bản thân có ngày hôm nay đều nhờ vào Hứa Thế An, liền đưa danh sách sang.
"Công tử, ngài xem có muốn gì không."
Hứa Thế An tiện tay nhận lấy danh sách lướt qua, rất nhanh tầm mắt liền dừng lại ở dòng linh tuyền mắt nước nóng trên danh sách.
"Ta muốn linh tuyền mắt nước nóng này."
Gia chủ Diệp nghe vậy mí mắt khẽ giật một cái, cái linh tuyền mắt nước nóng kia mặc dù chỉ là linh tuyền hạ phẩm, nhưng cũng là đồ tốt hiếm gặp.
Biến hóa nhỏ này của ông ta đương nhiên không thể qua mắt Diệp Linh Nhi, nàng liền cười lạnh nói: "Diệp Thiên Hùng định giá cái linh tuyền mắt nước nóng này có giá trị bao nhiêu?"
"Giá trị bằng một nửa vật tư."
Gia chủ Diệp không dám giấu diếm nửa lời.
"Được, vậy ta chọn thêm vài thứ nữa."
Sau đó, Diệp Linh Nhi chọn thêm một ít linh dược.
Nửa canh giờ sau, Hứa Thế An và những người khác rời khỏi Diệp gia dưới ánh mắt dò xét của vô số người.
Các tu sĩ Đạo Cơ đến Diệp gia dự tiệc cũng nhao nhao cáo từ.
Một yến tiệc vốn náo nhiệt cuối cùng lại biến thành một mớ hỗn độn.
Diệp gia cũng trở thành trò cười trong Ngọc Thanh Thành.
Hứa Thế An và đoàn người thì lên đường trở về tông môn.
Hắn vừa về tới Thanh U Phong liền bắt đầu chọn vị trí đặt linh nhãn, càng nghĩ vẫn là hậu sơn thích hợp nhất, dù sao nơi đó chỉ có người của Thanh U Phong, không có người ngoài lui tới.
Chỉ là muốn khai mở một ôn tuyền trì ở hậu sơn thì cần tốn chút thời gian.
"Thế An, ngươi đến hậu sơn có chuyện gì quan trọng?"
Tần Sương Nghiên thấy Hứa Thế An đi dạo ở hậu sơn, liền lập tức hỏi.
Hứa Thế An nói: "Hôm nay ta đến Diệp gia lấy được một linh tuyền mắt nước nóng, định ở hậu sơn này xây một ôn tuyền trì, giờ đang tìm chỗ."
Tần Sương Nghiên nghe vậy lập tức nói: "Ngươi đi theo ta."
Hứa Thế An gật đầu đi theo Tần Sương Nghiên, hai người men theo con đường nhỏ quanh co một đường đi lên, sau khi băng qua một lùm cây thì Tần Sương Nghiên dừng chân trước một cái hố lớn, nàng chỉ tay vào cái hố đất trước mắt, chậm rãi mở miệng nói:
"Nơi đây vốn là một linh nhãn hạ phẩm, sau khi ta đi lịch luyện có được một linh tuyền nhãn trung phẩm, liền mang linh nhãn ở đây đi, nơi đây biến thành một cái hố, ngươi chỉ cần cải tạo một chút, có thể biến nơi này thành ôn tuyền trì."
Hứa Thế An liếc mắt nhìn cái hố đất rộng tầm mười mét vuông, hài lòng gật đầu: "Quả là một lựa chọn tốt, chọn chỗ này."
"Có cần ta giúp không?"
Tần Sương Nghiên hiếm khi thấy tên gia hỏa Hứa Thế An này có thứ gì yêu thích, sẵn đang rảnh liền chủ động hỏi.
Hứa Thế An không cần suy nghĩ liền mở miệng nói: "Đương nhiên cần, có Sương Nghiên cô nương ra tay, chắc hẳn không tới nửa canh giờ là có thể làm xong ôn tuyền trì."
Tần Sương Nghiên trừng mắt nhìn Hứa Thế An một cái rồi không nói gì nữa, cùng Hứa Thế An bắt tay vào làm.
Trước khi màn đêm buông xuống.
Ôn tuyền trì cuối cùng cũng làm xong, Hứa Thế An quay đầu cười với Tần Sương Nghiên nói: "Sương Nghiên, suối nước nóng làm xong rồi, hay là hai chúng ta cùng trải nghiệm thử đi."
"Hừ!"
Tần Sương Nghiên nghe vậy lạnh lùng hừ một tiếng: "Không cần, ngươi cứ tìm người khác mà đi."
Nói xong, Tần Sương Nghiên liền quay người rời đi, Hứa Thế An lấy tay xoa cằm, bắt đầu suy tư nên tìm ai để cùng mình tắm suối nước nóng đầu tiên, rất nhanh trong đầu hắn liền lóe lên gương mặt của Trần Uyển Nhi, khóe miệng cũng không tự chủ được khẽ nhếch lên, thầm nghĩ:
Để đại năng chuyển thế cùng mình tắm suối nước nóng, cái này thật sự là một trải nghiệm chưa từng có...
Bạn cần đăng nhập để bình luận