Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế

Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế - Chương 161: Tần Sương Nghiên cường thế (length: 8035)

"Lăng Dịch học nghệ không tinh cũng có thể trách Sương Nghiên?"
Tần mẫu tự nhiên là tin tưởng con gái mình không phải loại người ra tay không nặng không nhẹ, nàng quay đầu nhìn Tần Sương Nghiên nói: "Con nói với các nàng một chút là chuyện gì xảy ra đi?"
"Mẫu thân, ta đã hạ thủ lưu tình, nếu là ta toàn lực xuất thủ, tên kia đã sớm tan xác."
Tần Sương Nghiên ngữ khí mười phần bình tĩnh, tựa như là nói một chuyện bé nhỏ không đáng kể.
Nhưng lời nói này lọt vào tai đám Cơ gia tử đệ, chính là nàng đang xem thường Cơ gia tử đệ.
Cơ Lăng Dịch không chỉ tu vi so Tần Sương Nghiên cao, hơn nữa còn là ở thánh địa tu hành, Tần Sương Nghiên nếu không toàn lực xuất thủ làm sao có thể trọng thương hắn.
"Nói bậy."
Cơ Lăng Nguyệt trực tiếp mở miệng phản bác, nàng thế nhưng là từ một đám tộc đệ, tộc muội chỗ đó biết được quá trình chiến đấu của hai người.
Tần Sương Nghiên nghe vậy nhàn nhạt đáp lại nói: "Nói vậy đạo hữu là không tin ta?"
"Không sai."
Cơ Lăng Nguyệt thẳng thắn, nàng cũng không tin một đám trưởng lão Cơ gia sẽ đứng về phía hai mẹ con này, chính mình thế nhưng là có tư chất độ kiếp Đạo Quân.
"Xem ra ta chỉ có thể lại chứng minh một lần."
Tần Sương Nghiên nói xong chậm rãi đứng dậy từ trữ vật giới chỉ lấy ra Thiên U Kiếm của mình.
Tình cảnh này làm đám Cơ gia tử đệ đều sửng sốt, bọn họ không nghĩ tới cái tiểu cô nương từ thế tục đến này lại dám khiêu khích Lăng Nguyệt tỷ.
"Sương Nghiên."
Tần mẫu không nghĩ tới con gái của mình sẽ xúc động như vậy, nàng tin tưởng vững chắc con gái của mình là một thiên kiêu khó lường, nhưng coi như Sương Nghiên có mạnh đến đâu, cũng không thể nghịch phạt thiên kiêu Côn Lôn thánh địa.
"Nhạc mẫu yên tâm, bất quá chỉ là một tu sĩ Dục Thần thôi, Sương Nghiên còn từng giao đấu với Yêu Vương Hợp Đạo."
Lời này vừa nói ra, vẻ không thể tin được hiện lên trên mặt mọi người.
Cho dù Cơ Lăng Nguyệt đêm chưa từng xuống núi giao đấu với Yêu Vương Hợp Đạo, nhưng nàng vẫn tin chắc, với thực lực của mình, trấn áp một Yêu Vương Hợp Đạo không có vấn đề gì.
Đương nhiên, người ngạc nhiên nhất là Tần mẫu, trong mắt bà nhìn con gái tràn đầy đau lòng và thương tiếc, đều do người mẹ này vô dụng, nếu không con gái mình đâu cần ra ngoài mạo hiểm.
Tần Sương Nghiên tiến lên một bước, nàng liếc nhìn xung quanh: "Ta không muốn làm hỏng biệt viện của mẫu thân, ngươi dám cùng ta ngự không đánh một trận?"
"Như ngươi mong muốn."
Cơ Lăng Nguyệt đương nhiên không bỏ qua cơ hội hung hăng dạy dỗ đối phương, nàng là thiên kiêu Cơ gia, nếu ngay cả một nha đầu không biết từ đâu xuất hiện cũng không dám đối phó, chẳng phải sẽ trở thành trò cười của cả Cơ gia.
Hai nữ thả người nhảy lên bay lên không trung, khí tức trên người cũng theo đó phát ra.
Biệt viện của Tần mẫu nằm ở góc vắng, không ai để ý đến cuộc chiến sắp diễn ra ở đây.
Cơ Lăng Nguyệt lạnh lùng nói: "Ngươi yên tâm, ta không phải loại người ỷ lớn hiếp nhỏ, ta sẽ ép tu vi xuống cùng cảnh giới với ngươi."
"Không cần phiền phức như vậy, bằng không ngươi thua lại tìm cớ."
Tần Sương Nghiên ngữ khí tuy rất bình thản, nhưng lọt vào tai mọi người lại tràn đầy vẻ trào phúng.
"Đây là ngươi tự tìm."
Cơ Lăng Nguyệt vừa dứt lời thì uy áp trên người liền biến thành Dục Thần cảnh, tùy tay rút bảo kiếm ra.
Keng!
Theo một đạo kiếm quang lóe lên, một thanh bảo kiếm tản ra thánh quang được nàng nắm trong tay.
Đệ tử Cơ gia thấy vậy, vẻ mặt hưng phấn, lớn tiếng phất cờ hò reo.
"Lăng Nguyệt tỷ lấy ra thánh kiếm, ả đàn bà này phải xui xẻo rồi."
"Xem sau này nàng có còn dám cuồng trước mặt chúng ta nữa không, ta không tin nàng đỡ nổi một kiếm của Lăng Nguyệt tỷ."
"..."
Tần mẫu nhìn thanh thánh kiếm trong tay Cơ Lăng Nguyệt, trong đôi mắt lộ rõ vẻ lo lắng, tay vô thức lấy ra bảo kiếm của mình.
Hứa Thế An thấy tình hình này thì cười nói: "Nhạc mẫu đại nhân đừng khẩn trương, kiếm của Sương Nghiên không hề kém kiếm của nàng."
?
Tần mẫu mặt đầy nghi hoặc quay đầu nhìn Hứa Thế An, người sau chỉ chỉ Tần Sương Nghiên, chỉ thấy Tần Sương Nghiên chậm rãi rút kiếm ra, một vệt thần quang xoáy quanh trên bảo kiếm.
Thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ, đám đệ tử Cơ gia như bị ai đó bóp cổ, lập tức không còn tiếng động gì.
"Đây là thứ ngươi ỷ vào à?"
Cơ Lăng Nguyệt nhìn kiếm trong tay Tần Sương Nghiên, trong lòng có thể khẳng định Tần Sương Nghiên phía trước không nói gì, nhưng thay vào đó là sự đố kị nồng đậm, nàng đường đường là thiên kiêu thánh địa còn không có thánh kiếm, một con nhỏ từ thế tục đến dựa vào cái gì mà có tư cách nắm giữ một thanh thần kiếm.
Tần Sương Nghiên nói: "Nếu ngươi không toàn lực ứng phó, thì kết cục của ngươi có lẽ cũng không khá hơn cái tên đệ đệ vô dụng kia của ngươi."
"Hừ!"
Cơ Lăng Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng, thánh quang trên người bùng nổ, ánh sáng chói mắt lập tức thu hút ánh mắt của gần nửa số tu sĩ ở Danh Kiếm Phong, nhất thời không ít tu sĩ đều đưa mắt về phía đây.
Tần Sương Nghiên thấy vậy thì mặt không chút biến sắc, chỉ là kích hoạt Thánh Thể, thánh quang cũng theo đó bao phủ lấy người nàng.
Hai đạo thánh quang vừa hiện, tu sĩ Cơ gia vốn chỉ hóng hớt liền trợn tròn mắt, bắt đầu đoán xem cái nữ tử đang giao chiến với Cơ Lăng Nguyệt là thiên kiêu của gia tộc nào.
Chỉ có một trưởng lão Cơ gia thấy cảnh này thì hai mắt trợn tròn, lập tức lấy ra phù truyền tin để thông báo cho tộc trưởng.
Hai nha đầu này đều là cục cưng quý giá của Cơ gia, nếu lưỡng bại câu thương thì phiền phức.
"Ngươi so với ta tưởng tượng mạnh hơn một chút, nhưng trước mặt ta vẫn hoàn toàn không đáng nhắc tới, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết sự khác biệt giữa thiên kiêu thế tục và thiên kiêu Côn Lôn." Cơ Lăng Nguyệt vừa nói thì tay vung thánh kiếm.
Lãm Nguyệt huy kiếm!
Kiếm xuất ánh trăng hiện, kiếm khí giống như một đạo loan nguyệt rơi xuống.
"Không tốt, kiếm ý đại thành."
Tần mẫu thấy một kiếm đó thì biến sắc, bảo kiếm trong tay đã rời vỏ, nhưng rất nhanh động tác của bà liền dừng lại.
"Nhất kiếm phá vạn pháp!"
Tần Sương Nghiên đột nhiên đâm một nhát, một đạo kiếm khí đáng sợ xuất hiện, uy thế còn cao hơn Cơ Lăng Nguyệt một bậc.
"Kiếm ý đại thành!"
Đám tu sĩ Cơ gia đang vây xem khi thấy một kiếm này thì đồng loạt kinh hô.
Ầm ầm!
Hai đạo kiếm khí va chạm giữa không trung phát ra một trận tiếng nổ vang, dư âm tản ra bốn phía, rất nhanh đã lan đến gần hai nữ.
Tần Sương Nghiên lùi lại mấy bước mới đứng vững được thân hình, còn Cơ Lăng Nguyệt thì đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn con nhỏ từ thế tục đến này bằng ánh mắt khó tin.
"Ta thua rồi."
Cơ Lăng Nguyệt nói trước.
Lời này vừa thốt ra, tất cả tử đệ Cơ gia tại chỗ đều trợn mắt há mồm, bọn họ không thể ngờ rằng Lăng Nguyệt tỷ sẽ nhận thua dễ dàng như vậy.
So với điều đó, khóe miệng Tần Sương Nghiên đã tràn ra một tia máu tươi, dù nhìn thế nào, người thắng cũng phải là Lăng Nguyệt tỷ mới đúng.
Cơ Lăng Nguyệt thu kiếm nói: "Việc này coi như xong, đợi cái tên đệ đệ bất tài kia của ta tỉnh lại, ta sẽ tự mình dẫn hắn đến xin lỗi."
Nói xong, nàng quay người rời đi, bỏ lại đám người khó tin.
Đám đệ tử Cơ gia thấy cảnh này thì ai nấy ủ rũ rời đi, không ai dám ở lại chỗ cũ.
Tần Sương Nghiên đợi đến khi mọi người rời đi mới từ từ đáp xuống mặt đất, Tần mẫu lập tức đi lên trước hỏi: "Sương Nghiên, con không sao chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận