Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế

Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế - Chương 20: Phu quân, ngươi là người tốt! (length: 8297)

Bên trong Thiên Sương viện.
Tần Sương Nghiên ngồi trước bàn đá, không nhanh không chậm thưởng trà, nhưng không biết vì sao, nàng rõ ràng đã uống một bình tĩnh tâm trà, tâm lại một mực không thể an tĩnh được.
Vốn dĩ sáng sớm nàng đã lên hậu sơn luyện kiếm, nhưng trong đầu lại thỉnh thoảng lóe lên một ý nghĩ – hôm nay là ngày Thế An chọn thiếp.
Nghĩ đến đây, Tần Sương Nghiên tâm liền loạn, đây là cảm giác trước kia nàng chưa từng có, nàng cũng không rõ loại cảm giác này rốt cuộc là gì?
"Chẳng lẽ ta đã quen với sự tồn tại của Hứa Thế An?"
Tần Sương Nghiên thì thào một câu rồi đặt chén trà trong tay xuống.
Đúng lúc này, bên ngoài viện bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, kèm theo tiếng bước chân là âm thanh đối thoại của một nam một nữ.
"Phu quân, ta thật sự có thể vào trong Thiên Sương viện sao? Hay là ta cứ dựng một gian phòng nhỏ ở trên Thanh U phong đi, trước đây ta cũng đã như vậy rồi."
Liễu Thi Họa vừa nói, đầu liền rũ xuống.
Những năm này, nàng mang tiếng là con gái bất tường, trong tông môn hầu như ai cũng sợ hãi tránh né.
Chỉ có một hai người bạn, mà ngay cả hai người bạn đó cũng không sống chung với nàng, chỉ thỉnh thoảng cùng nhau xuống núi lịch lãm.
Hứa Thế An nắm tay nhỏ của nàng, nói: "Yên tâm đi, Sương Nghiên là người rất tốt, hơn nữa nàng cũng từng giống như ngươi bị Ngọc Thanh Kiếm Tông ruồng bỏ, nàng nhất định sẽ tiếp nhận ngươi."
Trong viện, Tần Sương Nghiên nghe vậy, trên mặt thoáng qua một tia nghi hoặc, thầm nghĩ: Chẳng lẽ Ngọc Thanh Kiếm Tông cũng có một thiên tài đã ngã xuống giống như ta? Nhưng sao ta không có ấn tượng, chẳng lẽ chuyện này mới xảy ra trong vài tháng nay.
Nàng mang theo lòng đầy nghi hoặc, yên tĩnh chờ đợi Hứa Thế An và Liễu Thi Họa xuất hiện.
Chốc lát sau, Hứa Thế An liền nắm tay Liễu Thi Họa xuất hiện trong sân.
Hứa Thế An vừa vào cửa liền đối mặt với Tần Sương Nghiên, khóe miệng hắn hơi nhếch lên: "Sương Nghiên, ta đã về, vị này là sư muội Liễu Thi Họa."
Liễu Thi Họa vô cùng căng thẳng rút tay nhỏ khỏi tay Hứa Thế An, hướng về Tần Sương Nghiên hành lễ: "Muội muội Liễu Thi Họa bái kiến Tần tỷ tỷ."
Trong lòng nàng, đối với vị Tần sư tỷ cao cao tại thượng này không có nửa điểm địch ý, chỉ có sự e ngại và sùng bái.
"Liễu sư muội không cần đa lễ."
Thanh âm của Tần Sương Nghiên vẫn lãnh đạm như thường, không hề có một chút cảm xúc.
"Đa tạ sư tỷ."
Liễu Thi Họa cẩn thận đánh giá sắc mặt Tần Sương Nghiên, thấy đối phương không có gì khác thường so với ngày thường, trong lòng tuy bất an nhưng cũng thở phào một hơi.
Tần Sương Nghiên nói với Hứa Thế An: "Ngươi hãy sắp xếp cho Thi Họa một gian phòng ở ngoại viện đi, nàng cũng là người có hoàn cảnh đáng thương."
"Cảm ơn ngươi, Sương Nghiên."
Hứa Thế An vừa dứt lời, Tần Sương Nghiên liền đứng dậy đi về phía nội viện.
Nàng không ngờ người Hứa Thế An đưa về lại là Liễu Thi Họa.
Nữ tử này, nàng từng nghe các sư đệ, sư muội nhắc tới.
Chỉ là lúc đó cả hai chưa hề quen biết, với lại đối phương là vợ chưa cưới của nhà Hàn, nên nàng tự nhiên sẽ không cố ý để ý đến, tránh một số phiền phức không cần thiết.
Hiện tại, Hứa Thế An lại mang nàng về, những cảm xúc khác thường trong lòng Tần Sương Nghiên thoáng chốc tan biến không chút dấu vết.
Không ngờ Thế An lại là một người tốt.
Hứa Thế An rất nhanh đã sắp xếp chỗ ở xong cho Liễu Thi Họa, hắn cười nói: "Sau này ngươi cứ xem nơi này là nhà mình, có gì cần thì cứ nói với ta."
Nói xong, hắn quay người rời đi, đúng lúc chuẩn bị ra khỏi phòng, Liễu Thi Họa yếu ớt cất tiếng gọi theo phía sau.
"Tướng...tướng công, chàng thật sự không cần ta giúp chàng làm ấm giường tối nay sao?"
Nghe vậy, Hứa Thế An khựng bước, hắn quay đầu, nhẹ vuốt mái tóc dài của Liễu Thi Họa, cười nói: "Không vội, đợi khi nào nàng thật sự chuẩn bị xong thì chúng ta sẽ động phòng."
Liễu Thi Họa nghe vậy, hốc mắt liền ướt, tuy trước kia nàng cũng từng được anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng ánh mắt của những người đó nhìn mình đều chứa đầy dục vọng trần trụi.
Chỉ có Hứa sư huynh, tuy rằng đã thành thân cùng mình, nhưng trong ánh mắt hoàn toàn không có bất kỳ dục vọng nào.
"Sao lại khóc nữa rồi?"
Hứa Thế An đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Liễu Thi Họa.
"Phu quân, chàng là người tốt, xưa nay chưa từng có ai đối với ta tốt như vậy."
Liễu Thi Họa càng nói nước mắt càng rơi.
"... "
Hứa Thế An dừng một chút rồi cười trấn an: "Được rồi, đừng khóc, không Sương Nghiên nhìn thấy bộ dạng này của nàng, lại tưởng ta bắt nạt nàng."
"Dạ."
Liễu Thi Họa khẽ gật đầu, nước mắt liền tự dừng.
Sau khi hai người trò chuyện thêm vài câu, Hứa Thế An quay người về phòng, cũng đã đến lúc xem tháp tử ca đã chuẩn bị những gì cho mình làm sính lễ.
Hắn đóng cửa phòng, thần thức lập tức tiến vào bên trong bảo tháp.
Hứa Thế An nhìn cầu thang thông lên tầng hai hiện ra, chậm rãi bước lên.
Bố cục của tầng hai bảo tháp giống hệt tầng một, trong tháp rộng rãi, ngoài một chiếc bàn còn có thêm một chiếc bồ đoàn.
"Tháp tử, ngươi sao không có chút mới lạ nào, lần nào cũng cho ta thấy mấy thứ này."
Hứa Thế An vô thức phàn nàn một câu.
Bảo tháp: "Khí vận của ký chủ không đủ, không thể kích hoạt thêm nhiều đồ vật."
Hứa Thế An: "Ý của ngươi là trách ta?"
Bảo tháp: "... "
Hứa Thế An không tiếp tục cãi nhau với tháp tử, mà dồn mắt nhìn vào mặt bàn.
Vẫn là ba món đồ, nhưng lần này trên bàn không bày kiếm mà là một cây ngọc cầm trong suốt long lanh, một bộ công pháp và một đóa sen bảy màu.
Đóa sen tỏa ra hào quang lộng lẫy chói mắt, chỉ liếc qua một cái đã khiến Hứa Thế An có ý muốn cầm lấy để tỉ mỉ chiêm ngưỡng.
Hứa Thế An tiến lên trước, trước tiên đưa mắt nhìn vào đóa liên hoa.
Một hàng chữ lớn rõ ràng hiện ra trong nháy mắt, bảy màu tạo hóa khí vận sen, sau khi dùng có thể thay đổi mệnh cách, khí vận, là thần vật nghịch thiên cải mệnh.
"Xem ra Thi Họa trên người cất giấu một cái bí mật lớn, thật khiến người tò mò."
Hứa Thế An lẩm bẩm một câu rồi đưa mắt sang cây ngọc cầm bên cạnh.
Thần Cầm Phượng Minh – chỉ có thiên mệnh chi nữ mới có thể sử dụng.
Cuối cùng, hắn mới nhìn sang bộ công pháp, bìa viết hai chữ lớn “Thiên Thư”.
Thấy hai chữ này, Hứa Thế An vô thức mở trang đầu tiên của Thiên Thư.
Chỉ thấy trên tổng cương viết – “Thiên địa bất nhân, lấy vạn vật làm sô cẩu!” Hắn lập tức gấp sách lại, khóe miệng bất giác hơi nhếch lên: "Không ngờ tháp tử ca lại có được đồ tốt thế này."
Trước khi rời đi, Hứa Thế An liếc nhìn chiếc bồ đoàn.
Đây là một chiếc bồ đoàn trông rất bình thường, nhưng đồ do tháp tử ca tạo ra thì chắc chắn không phải vật tầm thường.
Hứa Thế An đưa ý thức trở lại cơ thể rồi mang chiếc bồ đoàn ra khỏi bảo tháp.
Hắn tiện tay vứt bồ đoàn xuống đất rồi ngồi lên, thử xem bồ đoàn này có gì khác thường.
Ngay lúc hắn ngồi lên bồ đoàn, bỗng nhiên cảm thấy tâm mình không còn tạp niệm, những khúc mắc trong tu luyện trước đây bỗng chốc được giải khai.
Hứa Thế An vô thức muốn tu luyện, nhưng ngay giây sau hắn đã bật dậy khỏi bồ đoàn, thầm nói: Cái bồ đoàn nhỏ bé kia dám làm loạn đạo tâm của ta, ta đâu phải là loại người cần khổ luyện?
Tuy nhiên cũng phải nói, bồ đoàn này có thể cho hai vị phu nhân trong nhà tu luyện, còn bồ đoàn sẽ thuộc về ai thì còn phải xem duyên phận của các nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận