Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế

Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế - Chương 140: Ác khách đến cửa (length: 7521)

Bên trong Hứa phủ, thành Ngọc Thanh.
Hứa Thế An lúc này có mỹ nhân trong ngực, một bộ dạng vui đến quên cả trời đất.
Đột nhiên, tiếng của quản gia Phúc đánh gãy bầu không khí sung sướng trong hậu viện.
"Lão gia, Hoằng Dật lão gia cầu kiến."
Hứa Thế An nghe vậy, vẫn như cũ tựa trên đùi Hàn Nguyệt Vũ, chậm rãi nói: "Cho hắn vào đi."
"Vâng."
Quản gia Phúc đáp lời rồi quay người lui ra, từ đầu đến cuối hắn đều không ngẩng đầu nhìn đám nữ nhân trong viện lấy một cái.
Chỉ một lát sau, Tần Hoằng Dật đầu đầy mồ hôi chạy chậm tiến đến, trong miệng còn lớn tiếng kêu: "Tỷ phu, tỷ phu việc lớn không hay rồi!"
Hứa Thế An nghe tiếng cũng không nhìn Tần Hoằng Dật lấy một cái, lạnh nhạt nói: "Đừng nóng vội, có gì thì từ từ nói, đến uống chén trà trước đã."
Tần Hoằng Dật lần này không nghe Hứa Thế An, đi đến bên cạnh hắn nói: "Tỷ phu, ta thật không đùa, người của Côn Lôn thánh địa đã tìm tới cửa, chắc chắn chẳng mấy chốc sẽ đến phủ đệ của ngươi bên trong."
"Nhanh vậy sao?"
Hứa Thế An nói rồi chậm rãi ngồi dậy, đám nữ nhân đang múa hát trong sân cũng dừng động tác lại, đồng loạt đưa mắt nhìn hắn.
"Tỷ phu, ngươi đừng có ngẩn người ra đó, rời khỏi thành Ngọc Thanh trước đã rồi nói, nếu bị người của Côn Lôn thánh địa tìm được, chắc chắn sẽ không tránh khỏi một trận chiến."
Tần Hoằng Dật hảo tâm nhắc nhở.
"Hả, thật vậy sao?"
Hứa Thế An không hề để ý nói: "Ta ngược lại thật sự muốn nhìn một chút xem tu sĩ của thánh địa có chút bản lĩnh gì, Hoằng Dật ngươi có muốn ở lại xem kịch cùng không?"
Tần Hoằng Dật nghe vậy liền sốt ruột giậm chân tại chỗ, nói: "Tỷ phu đến lúc nào rồi, ngươi còn đùa, cường giả của Côn Lôn thánh địa tông chủ còn đỡ không nổi, đừng nói là ngươi."
"Được rồi, tâm ý của tiểu tử ngươi ta nhận, bất quá trong từ điển của ta Hứa Thế An không có hai chữ trốn tránh."
Hứa Thế An dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục múa."
Đám thị nữ nghe vậy tuy trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn tiếp tục múa hát.
Ai. . .
Tần Hoằng Dật thấy Hứa Thế An hoàn toàn không có ý định rời đi, thở dài một tiếng, chắp tay nói: "Tỷ phu, tiểu đệ đã nói hết rồi, xin cáo từ trước."
"Được, hôm nào mời ngươi uống rượu."
Hứa Thế An cười vỗ vai Tần Hoằng Dật.
"Phu quân, chúng ta thật không cần tránh mặt một chút sao?"
Hàn Nguyệt Vũ nhìn theo bóng lưng Tần Hoằng Dật biến mất, có chút lo lắng hỏi.
Hứa Thế An đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ của Hàn Nguyệt Vũ: "Cái đồ ngốc này, sao không tin phu quân của nàng, hôm nay vi phu sẽ cho nàng xem thực lực của ta, truyền lệnh xuống cho bá Phúc mở cửa, lát nữa người đến thì trực tiếp đưa đến đây."
"Vâng."
Hàn Nguyệt Vũ thấy Hứa Thế An tự tin như vậy, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng phu quân nhà mình.
Nếu phu quân không chống lại được bọn họ, nàng dù liều cả mạng mình, cũng sẽ bảo vệ phu quân rời khỏi nơi này.
. . .
Trong thành Ngọc Thanh, ba bóng người từ trên trời giáng xuống trước cửa Hứa phủ.
Người dẫn đầu là thập bát trưởng lão, hắn nhìn cánh cửa rộng mở nói với hai người bên cạnh: "Hai vị thượng sứ, đây chính là nơi ở của Hứa Thế An."
"Ừ."
Cơ Lăng Vân nhàn nhạt lên tiếng.
Cơ Lăng Ngu một bên nói: "Ngươi lui xuống đi, ở đây không có chuyện của ngươi."
"Cái này. . ."
Thập bát trưởng lão đương nhiên không dám để hai vị này đi gặp Hứa Thế An một mình, nếu Hứa Thế An xảy ra chuyện gì, hắn sau này biết ăn nói sao với Sương Nghiên.
"Sao, ngươi muốn làm trái lệnh chúng ta?"
Cơ Lăng Ngu không vui nhìn thập bát trưởng lão.
"Không dám, không dám."
Thập bát trưởng lão lúc này lực bất tòng tâm, chỉ có thể lẳng lặng lui ra, đồng thời trong lòng âm thầm cầu nguyện, Tần Hoằng Dật tiểu tử đã thông báo đúng giờ, Hứa Thế An chắc đã rời đi rồi.
Cơ Lăng Vân dẫn đầu hướng vào Hứa phủ, vừa vào cửa đã thấy một ông lão mang theo đám hạ nhân đứng chờ ở bên trong.
Hắn lướt nhìn mọi người ở đó, với giọng điệu cao ngạo nói: "Hứa Thế An ở đâu, nhanh gọi hắn ra gặp chúng ta."
Bá Phúc bị khí thế phát ra trên người người trước mặt dọa đến run rẩy toàn thân, nhưng vẫn cắn răng nói: "Đại nhân, lão gia nhà ta đang ở hậu viện chờ hai vị."
"Hừ!"
Cơ Lăng Vân cực kỳ khó chịu với thái độ của Hứa Thế An, đừng nói hắn chỉ là một kẻ ở rể, ngay cả tông chủ Ngọc Thanh Kiếm Tông gặp mình cũng phải một mực cung kính.
"Dẫn đường."
"Vâng."
Bá Phúc run rẩy dẫn hai nhân vật đáng sợ này hướng về hậu viện đi.
Đoạn đường này rõ ràng không dài, nhưng bá Phúc lại cảm thấy cực kỳ lê thê.
May mắn đoạn đường này cuối cùng cũng đi hết, bá Phúc vừa định mở miệng, thì Cơ Lăng Ngu đã mở miệng trước: "Cút đi."
"Vâng."
Bá Phúc nói rồi vội vàng quay người rời đi.
Hai huynh muội Cơ Lăng Vân, Cơ Lăng Ngu lưu lại ngoài cửa viện nhíu mày, bọn họ tới đây đã nghe thấy tiếng sáo trúc từ bên trong vọng ra.
Họ chỉ dùng thần thức quét qua đã thấy cảnh tượng ca múa thanh bình bên trong.
Mặt Cơ Lăng Vân âm trầm, uy áp trên người đã phát ra, trầm giọng nói: "Hứa Thế An, cho bản công tử lăn ra đây!"
Lời này vừa nói, một áp lực đáng sợ bao trùm toàn bộ Hứa phủ.
Trong phủ trừ Hứa Thế An ra thì tất cả đều sợ hãi ngồi bệt xuống đất, ngay cả thập bát trưởng lão ở bên ngoài cũng bị uy áp đáng sợ này làm cho kinh hãi.
Thập bát trưởng lão nắm chặt tay, tim đập loạn xạ, thầm nghĩ: "Phải làm sao bây giờ?"
Sau tiếng quát của Cơ Lăng Vân, trên mặt hắn lộ ra nụ cười khinh miệt, hắn đã tưởng tượng ra được cảnh Hứa Thế An sẽ chật vật xuất hiện trước mặt mình như thế nào, Cơ Lăng Ngu một bên mặt cũng lộ ra biểu cảm hài hước.
Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng từ trong sân truyền đến.
"Con chó hoang nào sủa ở chỗ của bản công tử, chán sống rồi sao?"
Vừa dứt lời, sắc mặt của hai người Cơ Lăng Vân, Cơ Lăng Ngu lập tức biến đổi.
"Ngươi muốn chết!"
Cơ Lăng Vân giận quát một tiếng rồi rút kiếm trong tay, hướng về biệt viện trước mắt chém tới.
Keng!
Kèm theo một tiếng kiếm ngân, một đạo kiếm khí dài mấy chục mét ầm vang giáng xuống.
Đạo kiếm khí đáng sợ này không chỉ khiến những tu sĩ trong phủ sợ mất mật, mà tất cả các tu sĩ trong thành Ngọc Thanh đều bị kinh động.
"Kiếm khí đáng sợ thật, rốt cuộc vị cường giả nào đang xuất chiêu vậy!"
"Chỗ đó dường như là Hứa phủ, chẳng lẽ là đệ tử của Ngọc Thanh Kiếm Tông đang đánh nhau?"
". . ."
Trong hậu viện, các thị nữ sớm đã hoa dung thất sắc, từng người tuyệt vọng nhìn kiếm khí sắp giáng xuống kia.
Hàn Nguyệt Vũ thấy kiếm khí đó theo bản năng liền lao ra chắn trước mặt Hứa Thế An.
Nhưng ngay giây sau nàng đã được ôm vào một lồng ngực ấm áp, bên tai còn vang lên giọng nói quen thuộc.
"Ta Hứa Thế An không có thói quen để nữ nhân đỡ kiếm cho mình."
Hàn Nguyệt Vũ nghe vậy vô thức nhắm mắt lại, thầm nghĩ: Có thể cùng phu quân chết cùng một chỗ, cũng coi như là một niềm hạnh phúc. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận