Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế

Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế - Chương 18: Kiếm nơi tay, cùng ta cùng một chỗ giết Hứa Cẩu! (length: 8061)

"Dáng vẻ đẹp mắt là được, còn về tu vi hay thân phận gì đó, ta không quan tâm."
Hứa Thế An hết sức tùy ý nói một câu.
Thập bát trưởng lão nghe vậy giận tím mặt: "Ngươi đưa ra lắm yêu cầu như vậy, còn nói là không quan tâm, thôi, ta trước nay giữ lời, việc này nhất định sẽ giúp ngươi làm thỏa đáng."
Ngọc Thanh Kiếm Tông cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu người, tạp dịch đệ tử hay ngoại môn đệ tử nghèo khó chỉ cần hắn mở miệng, chắc chắn sẽ có không ít người ghi danh.
Dù sao đây chính là cơ hội hiếm có được theo Tần Sương Nghiên bên người.
"Đa tạ tam bá phụ."
Hứa Thế An cười nói: "À mà, tam bá phụ có thể nói cho ta biết, phần thưởng của gia tộc khi nào sẽ phát không, dù sao chuyện này là đại trưởng lão đã đồng ý."
"Tiểu tử ngươi, còn biết đủ hay không?"
Thập bát trưởng lão bỗng nhiên muốn nổi nóng.
Đúng lúc này Tần Sương Nghiên cũng lên tiếng: "Thế An nói đúng, phần thưởng này vẫn là nên sớm phát cho tốt, dù sao Thế An còn muốn dùng tài nguyên đó để nạp thiếp."
Thập bát trưởng lão: "..."
Hắn nhìn Tần Sương Nghiên với ánh mắt kỳ lạ, thầm nghĩ: Đúng là con gái gả đi như bát nước hắt đi, câu này quả không sai, Sương Nghiên đây là muốn bênh vực hắn đây mà.
"Ngày mai ta sẽ nói chuyện này với đại trưởng lão, nhưng ta cũng nhắc nhở ngươi một câu, loại công pháp gì đó thì đừng hòng nghĩ đến, cùng lắm thì có thể nhận được một khoản linh thạch kha khá thôi."
Hứa Thế An không hề để tâm, nhún nhún vai: "Con người của ta thích linh thạch nhất mà."
"..."
Thập bát trưởng lão lại lần nữa im lặng, sau đó chẳng buồn nhìn lại mà bỏ đi, tiếp tục ở cùng thằng nhãi này chắc hắn sẽ phát điên mất, không biết Sương Nghiên coi trọng cái gì ở hắn nữa.
Hứa Thế An nhìn bóng lưng thập bát trưởng lão khuất dần, miệng lẩm bẩm: "Tam bá phụ đúng là người tốt mà!"
Thập bát trưởng lão nghe được câu này suýt chút nữa thì ngã nhào, hắn cảm giác thằng nhãi này đang chửi mình, nhưng lại không tìm được bằng chứng.
Hai người rời khỏi Thương Kiếm phong, liền quay trở lại Thiên Sương viện.
Đêm đó, Hứa Thế An ngủ rất ngon và rất say.
Nhưng Ngọc Thanh Kiếm Tông thì chắc chắn là một đêm không yên tĩnh.
Tin tức Hứa Thế An muốn nạp thiếp, đêm đó đã lan truyền khắp cả tông môn.
Sáng sớm hôm sau.
Trong miệng mỗi một đệ tử đều nghị luận chuyện Hứa Thế An nạp thiếp.
"Rốt cuộc là kiếp trước Hứa Thế An đã tích bao nhiêu công đức, mà có đạo lữ như Tần sư tỷ, vậy mà còn có thể nạp thiếp."
"Tên Hứa Thế An kia đáng chết thật!"
"Đi thôi, cầm kiếm giết Hứa Cẩu!"
"..."
Đến cả tông chủ vốn không quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này cũng đã nghe được, hắn còn cố tình gọi đại trưởng lão tới hỏi chuyện.
Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, vẻ mặt hắn lộ ra sự hứng thú: "Không ngờ tiểu tử này cũng là một người thú vị, nếu hắn hứa sẽ không ảnh hưởng tới việc tu hành của Sương Nghiên, thì chuyện này cứ theo ý hắn, Tần gia các ngươi cũng đừng quên bổ sung phần thưởng cho hắn.
Tiểu tử này khiến Sương Nghiên từ một phế nhân trở thành đệ nhất thiên kiêu của tông môn, chắc chắn trên người hắn có chỗ hơn người."
Đại trưởng lão nheo mắt nói: "Có muốn bắt thằng nhãi này tới hỏi một chút không?"
Tông chủ cười nói: "Ngươi ta có thể đến được vị trí hôm nay, sao trên người không có chút bí mật nào, chỉ cần tiểu tử này có thể mang lại sự giúp đỡ cho tông môn, những chuyện còn lại thì không sao."
Đại trưởng lão rốt cuộc hiểu vì sao người này là tông chủ còn mình chỉ là một đại trưởng lão, nhãn giới của hai người xác thực có khoảng cách, lập tức chắp tay nói: "Tông chủ anh minh."
Ba ngày sau đó.
Dưới chân Thanh U phong, hết sức náo nhiệt.
Địa điểm Hứa Thế An chọn thiếp được thiết lập ở đây, thập bát trưởng lão ngại mất mặt cũng không tự mình đến.
Mà chính là phái một tên công tử bột của Tần gia đến chủ trì sự kiện này.
Hứa Thế An nhìn người tới, lập tức nở nụ cười: "Nha, đây không phải là Hoằng Dật lão đệ sao, không ngờ tam bá phụ lại phái ngươi đến hợp tác với ta."
Tần Hoằng Dật trước đây từng đưa sách cho hắn, hai người coi như quen biết.
"Tỷ phu, ta vẫn nghĩ huynh là người thật thà, không ngờ một tên mày rậm mắt to như huynh lại làm ra chuyện hoang đường này, hiện giờ toàn tông trên dưới có bao nhiêu người ước gì huynh chết đi."
Tần Hoằng Dật nghiến răng nghiến lợi khi nói câu này.
Hứa Thế An lập tức vỗ ngực nói: "Hoằng Dật lão đệ, ai cũng là đàn ông cả, lẽ nào huynh còn không thể hiểu cho nỗi khổ tâm riêng của ta sao, đợi chuyện này xong, ta mời huynh tới Thiên Hương các ở Ngọc Thanh thành uống rượu."
"Thật chứ?"
Tần Hoằng Dật nghe thấy ba chữ Thiên Hương Các, cơn giận trong lòng lập tức tan thành mây khói.
Hắn tuy là dòng chính của Tần gia, nhưng tu vi lại bình thường, chỉ có ba cái ham thích — thích rượu, thích tiền, thích gái đẹp.
Hứa Thế An mặt mày hớn hở: "Chắc chắn rồi."
"Được, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu đi."
Tần Hoằng Dật vừa nói vừa không nhịn được chạy lên khán đài hét lớn một tiếng: "Tuyển thiếp bắt đầu, tất cả những người muốn tham gia chọn thiếp đều qua bên này xếp hàng."
Vừa dứt lời, các nữ tu vốn tụm năm tụm ba một chỗ, ùa về phía khán đài.
Tần Hoằng Dật quay sang hỏi Hứa Thế An: "Tỷ phu, huynh có yêu cầu gì không?"
Hứa Thế An cười nói: "Bảo các nàng trả lời ta vài câu hỏi, ta nhìn lại tư thái dáng vẻ là đủ."
"Chuyện này đơn giản."
Tần Hoằng Dật vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Hứa Thế An, ung dung nhấp trà.
Rất nhanh, một nữ tu mặc đồ tạp dịch đệ tử với vẻ ngoài lạnh lùng bước lên trước, nàng hướng về hai người nói: "Tiểu nữ Trương Văn, bái kiến hai vị sư huynh."
"Người kế tiếp."
Hứa Thế An chỉ nhìn nàng một cái rồi buông ra ba chữ.
Trương Văn và Tần Hoằng Dật đều ngẩn người, người trước thì mặt mày xám xịt, lập tức quay người rời đi.
Người sau thì lên tiếng hỏi: "Tỷ phu, huynh không phải nói muốn hỏi mấy câu sao?"
"Không cần thiết."
Hứa Thế An nói: "Nữ tử kia cố tình ăn mặc giống Sương Nghiên, là muốn hấp dẫn sự chú ý của ta, có thể nói là chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng lại không hiểu đàn ông."
Tần Hoằng Dật nhất thời thấy hứng thú: "Tỷ phu có thể giải thích kỹ hơn không?"
Hứa Thế An nhấp một ngụm trà rồi từ tốn nói: "Nếu như ví nữ nhân với hoa, trong nhà ngươi đã có một đóa tuyết liên băng sơn không thể nào với tới, ngươi sẽ trồng thêm một đóa bạch liên nữa sao?"
"Có lý."
Tần Hoằng Dật giơ ngón tay cái về phía Hứa Thế An.
"Người kế tiếp."
Hứa Thế An và Tần Hoằng Dật vừa uống trà, vừa chọn mỹ nhân.
Trong đám đông, một nữ tử mặc áo lụa trắng bị người xô đẩy, mãi mới đến được vị trí cuối hàng.
"Thi Họa, cô nghe tôi nói này, hiện giờ người của Hàn gia hoàn toàn không xem cô ra gì, không cần thiết phải vì cái tên chết sớm kia chịu tang."
Nữ tử mặc áo lụa trắng nói: "Nhưng ta đã đáp ứng lúc trước là sẽ chịu tang Phi Vân ba năm, hiện giờ ba năm chưa tới, ta không thể khiến Hàn gia bẽ mặt."
"Hừ."
Một nữ tử bên cạnh nghe vậy hừ lạnh một tiếng: "Đừng nhắc tới Hàn gia, bọn họ sớm đã muốn đuổi cái sao chổi như cô đi rồi, sáng nay còn cố tình đưa cho tôi 100 linh thạch hạ phẩm, để tôi mang cô về,...Đợi khi nào cô được chọn, tôi liền đem hết số linh thạch đó làm của hồi môn cho cô."
Liễu Thi Họa nghe vậy, toàn thân không khỏi sửng sốt, trên mặt hiện ra vẻ cô đơn, lòng trong nháy mắt chìm xuống đáy cốc mặc cho bạn thân nắm kéo mình.
Sau một lát, một giọng nói ấm áp lễ độ kéo nàng từ u buồn về với thực tại.
"Hai người các ngươi là muốn cùng tham gia chọn thiếp sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận