Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 96: Hai chúng ta nhưng làm sao bây giờ a? (length: 7729)

Dương Niệm Niệm rót cho mình một ít rượu đế, liền không dám rót thêm, nguyên chủ không say rượu, cũng không biết cơ thể này tửu lượng thế nào.
Cũng không thể uống say làm hỏng chuyện.
Nàng nhìn Lục Thời Thâm, "Ngươi uống được bao nhiêu?"
"Khoảng một chút." Lục Thời Thâm nhấc ống quần ngồi xuống.
Dương Niệm Niệm, "Ta cho ngươi nhấp thử chút vị thôi, đừng uống nhiều."
Tùy tiện uống chút để thêm can đảm chút là được, nhỡ uống nhiều, tối đến lại chẳng làm được gì, thì được chẳng bõ mất.
" "
Lục Thời Thâm không phải không uống được rượu, chỉ là thấy uống rượu lỡ việc, với lại hắn không có hứng thú với rượu, nên bình thường không có thói quen uống.
"Nào, cạn ly... Cay quá..."
Dương Niệm Niệm cầm chén sứ đụng vào chén sứ của Lục Thời Thâm trên bàn, nhấp một ngụm rượu đế, mặt nhỏ lập tức nhăn nhó lại, vội gắp một miếng đồ ăn, mới không thấy cay miệng đến thế.
"Uống chậm thôi, rượu này 58 độ." Lục Thời Thâm giọng nhàn nhạt nói.
"Khó trách cay thế."
Mới uống một ngụm rượu, mặt nhỏ Dương Niệm Niệm đã bắt đầu ửng hồng.
Lục Thời Thâm thấy nàng uống khổ sở như vậy, muốn bảo nàng đừng uống nữa, Dương Niệm Niệm lại bưng chén sứ lên, còn giục hắn mau uống.
"Uống đi, đừng lãng phí, ăn cơm xong tranh thủ đi tắm rồi về nhà ngủ, ta mua quạt điện rồi, ở nhà mà hưởng mát."
Lục Thời Thâm bưng chén sứ nhấp một ngụm rượu, mặt không đổi sắc nuốt vào bụng, thấy Dương Niệm Niệm thì khâm phục vô cùng.
Vẻ mặt hắn cứng như khúc gỗ ba mươi năm, không biết còn tưởng hắn vừa bị tạt axit lên mặt.
"Thẩm Nhi, ngươi không uống rượu giỏi bằng ba ba, ba ba uống rượu không hề thấy cay." An An nhỏ miệng bặp bẹ.
"Ừ ừ ừ, ba ba của ngươi uống rượu giỏi nhất, ta uống rượu chỉ là gà mờ thôi." Dương Niệm Niệm đưa tay véo mũi An An, "Mau ăn cơm của con đi, ăn xong điểm tâm rồi đi ngủ, tối nay ai cũng không được thức khuya, đi ngủ sớm hết."
"Rõ ạ."
Giọng An An như hô khẩu hiệu, ngoan ngoãn ăn đồ ăn, đồ Thẩm Nhi làm ngon quá, hắn thích ăn nhất.
Trong cả viện, chẳng đứa trẻ nào được sung sướng như hắn, mấy đứa khác toàn chẳng có cơm ăn hay bánh bao trắng.
Rượu đế 58 độ thật sự không phải người bình thường uống, mặt nhỏ Dương Niệm Niệm đỏ bừng vì cay, nhưng nàng vẫn chẳng màng Lục Thời Thâm khuyên can, cứ một mạch nốc cạn chén rượu đế.
Ánh mắt thâm trầm của Lục Thời Thâm nhìn kỹ gương mặt nhỏ của nàng một lát, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Tối nay tâm trạng nàng không bình thường, cứ như cực kỳ phấn khích.
Ăn cơm xong, Dương Niệm Niệm giành lấy bát đũa đem ra nhà bếp rửa, vẫn không quên giục Lục Thời Thâm mau đi tắm, vẻ mặt hớt ha hớt hải, không biết còn tưởng nàng đang vội đi nhận phúc lợi ở đội sản xuất.
Lục Thời Thâm dẫn An An vào phòng trong, ngồi thẳng thớm bên cạnh giường An An, hai tay để trên đùi.
Giọng nhàn nhạt hỏi, "Hôm nay có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?"
An An vốn đang muốn tìm cơ hội để báo tin đây, nghe ba ba hỏi liền bi bô kể lại.
"Ba ba, hôm nay nhiều chuyện xảy ra lắm, cái chú hay phụ giúp Thẩm Nhi khuân vác, muốn giới thiệu cho Thẩm Nhi một người làm ở bệnh viện đấy."
Trong đáy mắt u ám của Lục Thời Thâm thoáng vẻ thấu hiểu, mặt Dương Niệm Niệm non choẹt, nhìn như cô bé mới lớn, người thường không ai nghĩ nàng đã hai mươi tuổi, lại là mẹ kế của một đứa trẻ sáu tuổi.
Thấy Lục Thời Thâm không lên tiếng, An An kéo tay hắn, giọng sữa ngọt ngào an ủi.
"Ba ba đừng lo, Thẩm Nhi của con từ chối ngay lập tức. Cô ấy nói cô ấy đã kết hôn với ba ba rồi, trừ ba ba ra thì không thích ai hết, trong lòng chỉ có mình ba ba, cả đời này chỉ yêu một mình ba ba thôi."
Lục Thời Thâm im lặng một lúc, mím môi hỏi, "Tất cả là do Thẩm Nhi con nói?"
An An toe toét cười, để lộ ba cái răng sún, "Trước là Thẩm Nhi nói, sau là con thêm vào cho Thẩm Nhi, chắc chắn là trong lòng cô ấy nghĩ thế."
"..." Lục Thời Thâm hỏi tiếp, "Còn có chuyện gì nữa không?"
Lần này An An còn chưa lên tiếng, biểu cảm nhỏ đã trở nên nghiêm túc, tức giận nói.
"Có một gã tên Phương Hằng Phi bắt nạt Thẩm Nhi, hắn nói Thẩm Nhi ham hư vinh, tự cam đoạ lạc, còn muốn động tay kéo tay Thẩm Nhi. Đúng rồi, hắn còn nói ba ba là lão già, nói Thẩm Nhi vì tiền tài và địa vị mới chịu gả cho ba ba là lão già này."
Để làm gián điệp, An An cố ý vểnh tai nghe Phương Hằng Phi nói chuyện, trên đường sợ quên còn lẩm bẩm trong lòng.
Đi học còn không nghiêm túc thế này.
Lục Thời Thâm nhíu mày, hai mươi sáu tuổi mà đã là lão già?
Phương Hằng Phi dây dưa với Dương Niệm Niệm, là do nghe tin Dương Tuệ Oánh nghỉ học à?
Thấy hắn không nói gì, An An lay cánh tay hắn, giọng trẻ con ngây thơ nói, "Ba ba phái quân đội đi bảo vệ Thẩm Nhi đi, như vậy không ai dám bắt nạt Thẩm Nhi đâu."
Lục Thời Thâm cúi xuống nhìn An An, chân mày giãn ra, "Ta sẽ giải quyết."
An An nhìn hắn, đột nhiên thở dài, nhăn nhó mặt nhỏ hỏi, vẻ mặt lo lắng.
"Ba ba, nhỡ Thẩm Nhi bị người ta bắt mất, hai ba con biết phải làm sao đây?"
Hắn vẫn còn đang chờ ba ba và Thẩm Nhi sinh cho hắn một đứa em trai mà.
Khóe môi Lục Thời Thâm giật giật, đứng lên nói, "Đừng có đoán mò, đi tắm rồi ngủ đi."
An An ngoan ngoãn gật đầu, lật người bò lên giường, lấy quần áo đầu giường ra rồi hấp tấp chạy đi tắm.
Dương Niệm Niệm thu dọn xong nhà bếp thì vào phòng, không biết có phải hơi men ngấm không mà đầu càng lúc càng choáng, nàng cầm bộ đồ định đi tắm, kết quả vừa quay người, suýt nữa đụng vào Lục Thời Thâm.
Chân loạng choạng một cái, suýt ngã, Lục Thời Thâm vội đưa tay đỡ lấy nàng, "Cẩn thận."
Dương Niệm Niệm ngẩng đầu, Lục Thời Thâm trong mắt nàng như bị bệnh run giật, nghiêng tới ngả lui không vững, làm nàng chẳng nhìn rõ ngũ quan của Lục Thời Thâm.
Thế là nàng bĩu môi, tức giận hỏi, "Ngươi lắc cái gì đấy?"
"..."
Lục Thời Thâm bất đắc dĩ, "Ngươi uống nhiều rồi."
Dương Niệm Niệm lắc đầu, mồm còn cứng hơn răng, "Ta không có uống nhiều, chỉ hơi choáng thôi, được rồi, ta đi tắm đây, ngươi đừng theo ta."
Lục Thời Thâm lo nàng té, muốn dìu nàng, lại bị nàng đẩy ra, "Ta không uống nhiều, không cần dìu, ngươi mau đi lấy đồ thay ra, tí nữa ta tắm xong ngươi hãy tắm. Đúng rồi, trời nóng thế này đừng mặc quần áo vào, cởi trần ra là được, trong nhà mình không cần câu nệ."
(khụ khụ... Tính toán để bàn thạch trượt trên sàn.) Lục Thời Thâm, "..."
Dương Niệm Niệm vừa nãy còn đi chân xiêu vẹo, giờ đột nhiên lại thấy đầu óc tỉnh táo hẳn ra, ợ một tiếng, trong miệng toàn mùi rượu.
Chết rồi... Chắc lát nữa phải đánh răng thật kỹ, miệng đầy mùi rượu thế này thì làm sao đây?
Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, má Dương Niệm Niệm nóng bừng, đỏ đến mức sắp chảy máu.
Dương Niệm Niệm không cho chạm vào, Lục Thời Thâm chỉ có thể theo sau nàng, như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Dương Niệm Niệm.
Tối nay nàng muốn uống rượu, là vì gặp Phương Hằng Phi, nhớ đến chuyện đau lòng?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận