Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 47: Cảm xúc lên xuống (length: 7877)

Lục Thời Thâm cõng Dương Niệm Niệm vào nhà chính, để nàng ngồi trên ghế gỗ nghỉ ngơi, rồi quay vào buồng trong lấy quần áo chuẩn bị đi tắm, ánh mắt dừng lại hai giây trên chiếc quạt điện.
Dương Niệm Niệm đang ngồi đối diện cửa ra vào, thấy hắn nhìn quạt điện thì giải thích: “Trời càng ngày càng nóng, ta ngủ không được nên mua chiếc quạt điện về.”
Lục Thời Thâm gật đầu, “Ta đi tắm, ngươi cứ ngồi nghỉ đi.”
Thấy hắn vào phòng tắm, Dương Niệm Niệm vén tay áo lên đi vào bếp, chuẩn bị nấu cho Lục Thời Thâm bát mì.
Vì không biết hôm nay Lục Thời Thâm về nên nàng không mua thịt, chỉ có thể chiên thêm hai quả trứng ốp la.
Có lẽ lâu không tắm nên Lục Thời Thâm tắm hơi lâu, lúc nàng nấu mì xong thì hắn mới từ phòng tắm bước ra, tay cầm chậu quần áo bẩn chuẩn bị giặt.
Dương Niệm Niệm đứng ở cửa bếp gọi hắn: “Để đó lát nữa giặt, ta nấu mì xong rồi, ngươi mau ra ăn.”
Vốn không thấy đói nhưng vừa ngửi mùi mì, bụng hắn cũng phối hợp kêu lên hai tiếng.
Lục Thời Thâm đặt chậu xuống, thấy trán Dương Niệm Niệm lấm tấm mồ hôi, hắn nói:
“Ta xới cơm, ngươi ra nhà chính quạt mát đi.”
Dương Niệm Niệm gật đầu, “Thịnh một mình ngươi thôi, buổi trưa ta ăn hơi nhiều nên chưa thấy đói.”
Chờ Lục Thời Thâm xới cơm xong đi ra nhà chính thì thấy thân hình gầy gò của nàng đang 'hì hục hì hục' ở bên ngoài vặn quạt điện. Lục Thời Thâm đặt bát đũa xuống bàn, bước tới đưa tay đón lấy quạt điện rồi nhẹ nhàng chuyển vào nhà chính.
Cắm điện xong, quạt vừa chạy thì nhà chính đã mát hẳn.
Lục Thời Thâm cúi xuống cầm một chiếc ghế gỗ đưa cho nàng: “Tay chân ngươi đều bị thương, đừng chạy lung tung. Lần này hoàn thành nhiệm vụ ta có thêm một ngày nghỉ, có thể đưa ngươi vào thành chơi.”
Đúng là đang đói, Lục Thời Thâm ngồi xuống rồi ăn mì một cách ngon lành.
Mùi vị rất ngon, còn thơm hơn thịt kho tàu ở nhà ăn.
Trứng gà chiên cũng rất đặc biệt, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người chiên trứng thành một đống thế này.
Dương Niệm Niệm không biết Lục Thời Thâm nghĩ gì, nếu không nàng sẽ kháng nghị ngay, cái gì mà 'một đống'?
Đây là trứng ốp la chứ!
"Ngươi ăn mì trước đi, ta cũng đi tắm." Trên người nàng toàn bùn đất, sắp thành tượng đất rồi, "Chờ ta tắm xong sẽ có chuyện muốn nói với ngươi."
Tiền trong nhà tăng nhiều lần như vậy, không biết Lục Thời Thâm sẽ có biểu cảm thế nào nhỉ.
Hơi có chút mong chờ.
Buổi chiều không cần ra ngoài nên ở nhà Dương Niệm Niệm thích mặc đồ thoải mái hơn. Nàng quay vào phòng lấy một chiếc áo thun dài đến đầu gối, đây là mấy hôm trước nàng mua vải, đặc biệt nhờ tiệm may làm.
Lúc đó, bà chủ tiệm may thấy xót của, cho rằng nàng làm loại quần áo này là lãng phí vải, khuyên nàng nên may ngắn lại một chút, bó sát vào người hơn thì may được thành hai bộ, nhưng nàng không chịu.
Phần vải thừa nàng cũng yêu cầu may thành quần đùi phòng hớ hênh.
Mãi đến khi bộ quần áo làm xong thì bà chủ tiệm may vẫn cứ than thở mãi.
Nhân tiện tắm, Dương Niệm Niệm gội đầu luôn. Nguyên chủ nuôi tóc rất tốt, đen nhánh bóng mượt, rất đẹp.
Đừng thấy người nàng gầy gò nhưng vóc dáng lại rất đẹp, có lồi có lõm, vô cùng cân đối. Lục Thời Thâm cưới được người vợ như vậy là có phúc rồi.
Khi Dương Niệm Niệm đi ra từ phòng tắm thì Lục Thời Thâm đã ăn cơm xong, bát đũa cũng rửa sạch.
Nàng vừa lau tóc bằng khăn bông vừa đi ra nhà chính, chẳng may đụng phải Lục Thời Thâm. Sợ nàng ngã, Lục Thời Thâm theo bản năng đỡ ngang eo nàng.
Một giây sau, giống như bị bỏng, hắn vội rụt tay lại.
Đến khi Dương Niệm Niệm đứng vững được thì hắn mới nhìn rõ trang phục nàng đang mặc, nhanh chóng quay mặt đi.
Thấy hắn có phản ứng đó, Dương Niệm Niệm mặt đầy nghi hoặc: "Ta mặc không có gì không ổn mà?"
Áo thun tay dài đến khuỷu tay, chiều dài che cả đầu gối, cũng không phải đồ bó sát khoét ngực hở lưng gì, rất bình thường mà?
Thời đại này ở thành phố người ta đang chạy theo mốt, hở đùi, mặc áo lửng không hiếm, nông thôn tuy không ai mặc thế nhưng các cô gái cũng mặc váy nhiều.
Lục Thời Thâm cũng đâu phải là người cổ hủ, hơn nữa đồ nàng mặc rõ ràng rất bình thường, đâu có quá đáng.
Chỉ là bộ quần áo rộng thùng thình, rõ ràng ngoài tay và cẳng chân ra thì chẳng hở chỗ nào nhưng lại khiến người ta thấy xao xuyến.
"Không có gì không ổn." Hắn bỗng thấy cổ họng khô khốc, không dám mạo phạm nàng nên nhấc chân đi ra ngoài, "Ngươi lau khô tóc trước đi, ta ra giặt quần áo."
Dương Niệm Niệm nhìn theo bóng lưng Lục Thời Thâm đầy nghi ngờ, ánh mắt sáng lên, bỗng nhiên hiểu ra.
Nàng đã nói rồi, hóa ra mình vẫn có chút mị lực.
Không có quạt gió nên Dương Niệm Niệm chỉ có thể đứng trước quạt điện sấy tóc. Sấy được nửa chừng nàng lại sợ về sau bị đau đầu nên dứt khoát không sấy nữa.
Lục Thời Thâm phơi đồ ngoài kia, nàng gọi một tiếng: "Ngươi giặt quần áo xong thì vào trong đi, lúc nãy ta có chuyện muốn nói mà chưa nói đây."
Lục Thời Thâm đã điều chỉnh lại được trạng thái, lần nữa đối diện với Dương Niệm Niệm thì hắn đã trở lại vẻ điềm tĩnh tự kiềm chế. Chỉ là khi ánh mắt hắn dừng trên gương mặt nhỏ của nàng thì không nỡ dời đi.
"Hôm kia sẽ phát tiền trợ cấp, ngày mai ngươi muốn vào thành thì ta mượn Chu Bỉnh Hành ít tiền trước."
Lục Thời Thâm cho rằng Dương Niệm Niệm muốn nói chuyện tiền nong, một cái quạt điện hơn một trăm, nàng lại mua quần áo mới, chắc chắn trong người không có tiền.
Do hắn không chu đáo, hắn quanh năm huấn luyện trong quân, thân thể chịu lạnh chịu nóng rất giỏi, còn Dương Niệm Niệm là cô gái nhỏ yếu ớt thì sao chịu được.
"Ai bảo ta không có tiền hả?"
Dương Niệm Niệm thần bí đóng cửa phòng, cười hì hì lấy ra một chiếc hộp sắt từ trong tủ. Nàng ngồi trên giường gắng sức mở nắp ra, bên trong là một hộp tiền được cuộn gọn gàng.
Lục Thời Thâm vô cùng kinh ngạc, "Sao lại có nhiều tiền thế?"
Thấy hắn chỉ có chút ngạc nhiên mà không nghi ngờ nguồn tiền, Dương Niệm Niệm rất vui vẻ.
Nàng không nhìn lầm người, Lục Thời Thâm tam quan rất đúng đắn, không phải kẻ vũ phu hữu dũng vô mưu.
"Số tiền này là do ta bán quần áo kiếm được, từ sau khi ngươi đi làm nhiệm vụ, ta đã đi bán quần ống bó ở đường trong thành. Việc buôn bán rất tốt, mỗi ngày có thể kiếm được hơn hai trăm đồng."
Lục Thời Thâm im lặng. Hắn cho rằng Dương Niệm Niệm mở miệng làm ăn chẳng qua là nhất thời nóng đầu, không ngờ nàng lại hành động nhanh như vậy, hơn nữa còn làm tốt đến vậy.
Một cô gái thông minh hiểu chuyện như thế, mẹ nàng sao có thể nhẫn tâm đối xử tệ bạc đến thế chứ?
Nếu như người nàng gặp không phải là hắn, mà là một kẻ tư lợi, ham mê sắc dục thì hậu quả sẽ khó mà lường được.
"Cất tiền cẩn thận đi, ngày mai ta sẽ đưa ngươi vào thành làm sổ tiết kiệm. Tiền của ngươi thì ngươi giữ, chi phí sinh hoạt cứ dùng tiền trợ cấp của ta."
"..."
Dương Niệm Niệm: “Ngươi không có ham muốn gì về tiền bạc sao? Ngươi cũng không hỏi thử trong này có bao nhiêu tiền, cũng không đếm qua?”
Hơn ba ngàn đồng, thời đại này cũng không phải con số nhỏ, Lục Thời Thâm bình tĩnh quá mức rồi đó.
“Đây là tiền ngươi kiếm được mà.” Lục Thời Thâm chỉ xem như nàng đang giở tính trẻ con, nghiêm nghị dạy nàng: "Thu nhập từ việc làm ăn, đừng cho người khác biết."
Người ganh ghét thị phi rất nhiều.
Dương Niệm Niệm vừa định nói gì đó thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng của Vu Hồng Lệ.
"Niệm Niệm, cô có ở nhà không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận