Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 38: Đinh Lan Anh xử án (length: 8271)

Mang theo gần ba trăm đồng tiền, vì lần trước bị Khương Dương trộm mất tiền, Dương Niệm Niệm không dám nán lại lâu trên đường.
Ra chợ mua ít đồ ăn vặt cho con và bột gạo, liền cùng An An lên xe bò về gia viện.
Đi dạo cả ngày, không bị ai bán đi, lại còn được ăn sủi cảo, mua nhiều đồ ăn vặt, miệng An An cười toe toét như cái bình hồ lô, nụ cười trên mặt không ngớt.
Về đến gia viện, An An đã chạy ra ngoài khoe với bạn bè.
Về đến nhà, Dương Niệm Niệm uống một bát nước đun sôi để nguội, giấu kỹ tiền rồi lấy quần vừa mua cho Dương tẩu đem qua.
Dương tẩu đang ngồi ở cửa nhà đan áo len, thấy Dương Niệm Niệm đến thì tỏ vẻ hơi kỳ lạ.
Nhận ra vẻ mặt của nàng có gì đó không đúng, Dương Niệm Niệm cười nói, "Dương tẩu, nếu chị không muốn lấy quần thì không sao, em về đưa tiền cho chị."
"Mua rồi thì thôi, không đổi lại đâu." Vẻ mặt Dương tẩu không được vui cho lắm.
Dương Niệm Niệm nghĩ thầm: Chắc tám phần lại bị Diệp Mỹ Tĩnh xúi giục.
Kiếm lời chênh lệch giá, nàng cũng lười phải thanh minh, buôn bán là để kiếm tiền chứ không phải làm từ thiện, có gì phải giải thích.
Thời tiết đẹp, bên ngoài nắng ráo.
Dương Niệm Niệm chuẩn bị lấy chiếu ra giặt phơi thì ngoài sân vang lên tiếng quát the thé.
"Chị dâu Lục đoàn trưởng, chị ra đây một lát."
Đinh Lan Anh?
Cô ta đến làm gì?
Dương Niệm Niệm bụng đầy nghi hoặc đi ra, thấy trong sân đứng bảy tám quân tẩu, Đinh Lan Anh đi đầu, bên cạnh là Diệp Mỹ Tĩnh, sau lưng là Vu Hồng Lệ, còn có ba quân tẩu hôm qua đến trả quần và một người nữa nàng không biết.
Thấy Đinh Lan Anh mặt mày hầm hầm như đang tới chất vấn, Dương Niệm Niệm nhíu mày hỏi, "Đinh chủ nhiệm, mọi người rầm rộ như vậy là có chuyện gì sao?"
Đinh Lan Anh nhìn kỹ khuôn mặt lạnh như tượng đá của Dương Niệm Niệm, ưỡn cằm lên, "Chồng ta là chính ủy, cô biết đấy, anh ấy bận rộn không có thời gian quản mấy chuyện vặt của bọn tôi. Trong gia viện này tôi là người lớn tuổi nhất, có người tìm đến nhờ phân xử, tôi cũng không thể làm ngơ."
Dương Niệm Niệm lười nghe bà ta kể lể, "Đinh chủ nhiệm, chị cứ nói thẳng đi có chuyện gì."
Đinh Lan Anh thấy thái độ nàng không nịnh nọt như những người khác, sắc mặt lại càng khó coi, nói năng cũng đanh đá hơn.
"Có người tố cáo cô giấu giếm lương tâm kiếm tiền bất chính, Mỹ Tĩnh mua quần trong thành hết 13 đồng, còn cô bán ở đây tới 15 đồng, chuyện này cô giải thích sao?"
Người đến càng lúc càng đông, ồn ào cả lên, mới đó thôi đã có thêm hai quân tẩu đến, trong đó có cả Dương tẩu vừa mua quần.
Nhìn thái độ Dương tẩu, thì có vẻ như chỉ đến hóng chuyện, chứ không có ý định chen vào nói.
"Mọi người kiểm tra xem, quần của tôi với quần của cô ta chất lượng có khác gì không." Diệp Mỹ Tĩnh giơ cái quần đạp chân ra cho mọi người xem xét.
"Giống nhau, hôm qua tôi sờ cái quần Phượng Kiều mặc rồi, y như nhau." Một quân tẩu trong nhóm trả quần lên tiếng.
Nghe những lời này, Diệp Mỹ Tĩnh cố tình quay đầu nhìn về phía đám đông phía sau Dương tẩu.
"Dương tẩu, hôm qua tôi đã khuyên chị trả lại mà chị không nghe, giờ hối hận chưa? Hơn có hai đồng, đủ mua thêm hai cân thịt rồi."
Sắc mặt Dương tẩu khó coi, nghiến răng không nói, tiền đã tiêu hết rồi, không cần thiết phải đi gây chuyện với Dương Niệm Niệm nữa.
Đinh Lan Anh nghĩ mình đã nắm chắc bằng chứng Dương Niệm Niệm kiếm lời bất chính, liền lớn tiếng dạy bảo.
"Chúng ta là quân tẩu, phải có tư tưởng giác ngộ, không được làm mấy chuyện đầu cơ trục lợi, làm mất mặt quân nhân. Lục đoàn trưởng không có nhà, giờ tôi cũng không nói nhiều, cô cứ trả lại hai đồng tiền chênh lệch giá cho Dương tẩu, rồi xin lỗi cô ấy, chuyện này coi như xong."
"Không không không, không cần trả lại, cũng không cần xin lỗi đâu ạ."
Dương tẩu sợ hãi liên tục khoát tay, tối qua chồng nàng đã nhắc nhở rồi, chuyện này coi như bỏ qua.
Không được truy cứu nữa.
"Sao lại không cần? Đây vốn là tiền của chị, chị là dâu đoàn trưởng thì phải làm gương chứ." Đinh Lan Anh cau mày nói.
Dương Niệm Niệm đứng im như trời trồng không nói gì, cũng không có động tác trả tiền, trong mắt người khác, nàng chính là không phục.
Vu Hồng Lệ nhìn thấy cảnh này thì có chút hả hê, Dương Niệm Niệm càng ương bướng, kịch càng hay.
"Có phải cô không hài lòng với sự phân xử của Đinh chủ nhiệm không?" Diệp Mỹ Tĩnh ở bên thêm mắm dặm muối, "Đinh chủ nhiệm là người lớn tuổi nhất, phân xử rất công bằng. Bình thường gia viện có vấn đề gì đều là bà ấy ra mặt giải quyết, mọi người đều cực kỳ tôn trọng bà ấy, nhiệt tình hợp tác, bao nhiêu năm rồi, cũng chỉ có mình cô là khác người."
Đinh Lan Anh nghe vậy, mặt âm trầm hỏi, "Dương Niệm Niệm, cô có gì không hài lòng về cách xử lý của tôi thì có thể nói ra, tránh cho đến lúc Lục đoàn trưởng về cô lại khóc lóc mách lẻo với anh ấy, nói tôi bắt nạt cô."
"Trời ạ... Thật... Thật không cần trả lại đâu ạ."
Dương tẩu nhìn Đinh Lan Anh một lượt, rồi lại nhìn Dương Niệm Niệm, mồ hôi vã ra như tắm, mặt mũi còn khó coi hơn cả khóc, chỉ hận không thể chạy ngay ra thao trường gọi chồng mình về.
Thế này thì biết làm sao bây giờ?
Trả hay không trả cũng đều đắc tội người.
Thấy Dương Niệm Niệm với Đinh Lan Anh đều không chịu nhường bước, một quân tẩu sợ tình hình náo lớn, liền đứng ra hòa giải.
"Chị dâu Lục đoàn trưởng, tiền này vốn không nên chị kiếm, chị cứ trả lại cho Dương tẩu đi."
"Đúng đấy, cứ trả cho Dương tẩu đi, chúng ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra, sau này thế nào thì thế ấy. Cô còn trẻ, mới đến quân đội không hiểu chuyện, mọi người sẽ không để bụng đâu."
Dương Niệm Niệm vẫn không hề có biểu cảm gì, nghe mọi người nói xôn xao cả lên, nàng mới lên tiếng hỏi Diệp Mỹ Tĩnh.
"Cái quần cô mặc là 13 đồng một chiếc phải không?"
"Đúng vậy." Diệp Mỹ Tĩnh hơi chột dạ, nhưng lại cố tỏ ra trấn tĩnh ưỡn cổ lên.
Mua quần là một mình cô ta đi, chỉ cần cô ta khẳng định là 13 đồng thì ai chứng minh được là thật hay giả?
Đinh Lan Anh quan sát Dương Niệm Niệm, muốn xem thử cô ta còn giở trò gì nữa.
Dương Niệm Niệm cất giọng hỏi, "Có thể mua giúp tôi hai cái không?"
Diệp Mỹ Tĩnh hơi chột dạ, vô ý thức nói, "Mấy hôm nay tôi không rảnh vào thành, cô chẳng phải là người bán quần trong thành sao? Tìm tôi làm gì?"
Vốn dĩ Dương Niệm Niệm cũng hơi lo lắng, nàng không chắc Diệp Mỹ Tĩnh có đường dây nào lấy được quần giá rẻ hay không.
Dù sao thì quần đạp chân hàng chợ giá gốc chỉ có 5 đồng thôi.
Nhưng nhìn thấy Diệp Mỹ Tĩnh trả lời như vậy thì nàng đã hiểu rõ, lòng tin cũng thêm vững.
Nàng bật cười khanh khách, "Mua ở cửa hàng nào?"
Diệp Mỹ Tĩnh càng chột dạ hơn, lập tức dùng giọng khó chịu che đậy sự lúng túng, "Mua ở gánh hàng rong bên đường, bà chủ cứ hay đổi chỗ, tôi đâu biết tìm bà ta ở đâu?"
Các quân tẩu đứng bên cạnh ai cũng sáng mắt, thấy Diệp Mỹ Tĩnh ra sức phủ nhận thì đều cảm thấy sự tình có gì đó không đúng.
Đinh Lan Anh lại cho rằng Dương Niệm Niệm đang cố tình gây sự, bà ta nhíu mày nói, "Dương Niệm Niệm, cô đừng có giả vờ điên khùng nữa, trả lại tiền cho Dương tẩu, coi như xong chuyện đi. Tôi còn bận việc khác, không có thời gian dây dưa với cô ở đây đâu."
"Đinh chủ nhiệm." Giọng Dương Niệm Niệm bỗng nhiên cao vút, khiến những người đứng đó giật mình.
Dương Niệm Niệm dõng dạc nói: "Tôi kính chị lớn tuổi, tin rằng chị là người công bằng, ngay thẳng. Vừa nãy tôi hỏi, mọi người đều nghe thấy, Diệp Mỹ Tĩnh nói mua được quần rẻ, nhưng cô ta lại không thể chứng minh mình đã mua 13 đồng. Đã vậy thì tại sao chị lại biết cô ta nói thật mà lại bảo lời tôi là giả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận