Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 8: Lục Thời Thâm lại có nhi tử? (length: 7589)

Chu Tuyết Lỵ ngẩn người ra, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, quay người nhìn Dương Niệm Niệm, khóe miệng gượng gạo nở nụ cười nói, "Ngại quá, tôi không biết rõ anh Lục kết hôn đột ngột, chuyện lớn như vậy mà chẳng có ai nói cho tôi, nên không biết rõ thân phận của cô. À đúng rồi, tôi tên là Chu Tuyết Lỵ, là cô giáo của An An."
Dương Niệm Niệm lắc đầu, "Không sao, cô tìm tôi là có chuyện gì sao?"
Theo trực giác của một người phụ nữ, nàng cảm thấy phản ứng của Chu Tuyết Lỵ khi nghe nàng là vợ của Lục Thời Thâm có chút kỳ lạ.
Nàng vừa chuyển đến đây, Chu Tuyết Lỵ liền tìm tới tận cửa, chắc chắn là đã hỏi đường những bà quân nhân ở trong sân, mà những bà quân nhân đó thì lại không hề hé răng nửa lời chuyện Lục Thời Thâm chuyển tới đây vì đã kết hôn, chỉ hóng chuyện xem kịch vui...
Cô giáo ở trường lại tìm đến khu gia quyến của quân nhân để tìm Lục Thời Thâm, tổng hợp thân phận và tướng mạo của Lục Thời Thâm lại thì tám chín phần mười Chu Tuyết Lỵ có ý với hắn...
Để tuyên bố chủ quyền, Dương Niệm Niệm cũng cố tình thay đổi cách gọi Lục Thời Thâm.
"À, tôi tới để dạy kèm cho An An."
Chu Tuyết Lỵ bị Dương Niệm Niệm hỏi thì có chút lúng túng.
Dương Niệm Niệm càng nghe càng thấy kỳ quái, hơi khó hiểu hỏi, "Vậy sau đó thì sao?"
Dạy kèm cho An An thì tìm Lục Thời Thâm làm gì?
"... "
Chu Tuyết Lỵ thấy vẻ mặt vô cùng nghi hoặc của Dương Niệm Niệm, đối với Lục An An cũng cực kỳ xa lạ, từ đầu đến cuối đều không hề chào hỏi, như thể không quen biết vậy.
Nàng không chắc chắn hỏi, "Cô... chẳng lẽ không biết anh Lục có con trai sao?"
"..."
Lục Thời Thâm có con trai?
Lục Thời Thâm lại có con trai?
Sao Lục Thời Thâm lại có đứa con lớn như vậy được?
Sau khi bị chấn động cả vạn năm, Dương Niệm Niệm mới hoàn hồn lại, tỏ vẻ bình tĩnh nói, "Cô hỏi vậy thật là buồn cười, tôi chỉ là thấy kỳ lạ cô dạy kèm cho An An thì tìm anh Thời Thâm làm gì."
Dù cho Lục Thời Thâm có con trai, thì đó cũng là chuyện riêng của hai vợ chồng bọn họ, Dương Niệm Niệm không muốn bị người ngoài chê cười.
Chu Tuyết Lỵ nửa tin nửa ngờ giải thích, "Tôi thấy An An cứ ủ rũ không vui, hỏi nó thì nó cũng không nói, nên muốn hỏi anh Lục xem, có phải hôm qua An An bị té xuống nước nên sợ không."
"Cũng có thể."
Dương Niệm Niệm nhớ tới chuyện mình nghe được tối hôm qua, trong lòng đại khái đoán được vì sao An An không vui.
"Tôi thấy tâm trạng của An An cũng không tốt lắm, hôm nay không cho nó học thêm nữa, đợi ngày mai đến trường tôi sẽ dạy kỹ hơn cho nó sau." Chu Tuyết Lỵ xoa đầu Lục An An, "An An, mau đi tìm mẹ con đi."
Lục An An đứng bất động, vẻ mặt có chút sợ sệt, Chu Tuyết Lỵ cố tình nói, "An An hình như sợ cô đấy."
Dương Niệm Niệm nói tiếp, "Tôi mới đến khu gia quyến hôm qua, thời gian ở chung không lâu, nó còn lạ tôi là chuyện bình thường."
Nàng với Lục Thời Thâm còn chưa bồi đắp được tình cảm, làm sao mà có tình cảm gì với Lục An An được chứ?
Chu Tuyết Lỵ giật giật khóe miệng, hùa theo gật đầu, dịu dàng dụ dỗ An An vào nhà, Dương Niệm Niệm theo sau lưng An An, cùng đi vào nhà chính, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Dương Niệm Niệm tức giận, Lục An An vừa sợ vừa không thích Dương Niệm Niệm.
Nhìn kỹ An An một lúc, Dương Niệm Niệm bị thái độ của nó chọc cười, "Ta tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, thái độ của ngươi là sao hả?"
Lục An An đánh bạo nói, "Hôm qua cô đánh ta, ta không thích cô."
Trẻ con không có tâm cơ gì, nghĩ sao nói vậy.
Dương Niệm Niệm trong lòng có chút bực tức vì chuyện Lục Thời Thâm có con trai lớn như vậy mà không nói cho nàng biết, nhưng cũng không muốn trút giận lên đầu trẻ con.
Nàng giải thích, "Đánh là thương mắng là yêu, ta đánh ngươi là vì lo ngươi lần sau lại nghịch nước, để ngươi nhớ bài học."
"Ta mới không tin lời cô nói, thằng Béo bảo mẹ kế đều giả tạo hết." Lục An An bĩu môi, "Cô vừa đến ngày đầu tiên, liền tranh giành ba với ta, đẩy ta ra nhà thím Vương ở, ta ghét cô."
"Ai thèm ngươi thích."
Dương Niệm Niệm cũng không kiên nhẫn dỗ dành nó, khoanh tay trước ngực, cũng bĩu môi giận dỗi quay đầu sang một bên khác, cứng cổ không chịu nói chuyện với Lục An An nữa.
Lúc Lục Thời Thâm xách ba hộp cơm về đến nhà thì đối diện với một cảnh tượng một lớn một nhỏ ngồi đối diện nhau ở bàn vuông nhỏ, cả hai đều mặt mày nghiêm nghị, xem ra ở chung không được vui vẻ cho lắm.
Lục An An dù một mực cố tỏ ra mặt lạnh với Dương Niệm Niệm, nhưng khi nhìn thấy Lục Thời Thâm trở về, trong lòng lại có chút bất an, thằng Béo nói có mẹ kế thì có cha dượng, nó làm cho mẹ kế tức giận rồi, ba ba có giận không?
"Ba ba." Lục An An lo lắng gọi một tiếng.
"Ừm." Lục Thời Thâm để hộp cơm lên bàn, "Đi rửa tay rồi ăn cơm."
Nhớ lại vẻ mặt kinh ngạc của Dương Niệm Niệm khi thấy thịt kho tàu hôm qua, hắn cố tình nói một câu, "Có thịt kho tàu đấy."
Lục An An thấy ba ba không giận thì lập tức cười tít mắt đi rửa tay.
Dương Niệm Niệm thấy Lục An An đi ra ngoài, nàng đứng dậy nói với Lục Thời Thâm, "Anh vào trong nhà với tôi, tôi có chuyện muốn hỏi anh."
Lục Thời Thâm đi theo Dương Niệm Niệm vào nhà, còn tiện tay đóng cửa phòng, căn nhà đã lâu không có ai ở được dọn dẹp sạch bong, ga giường trải phẳng phiu không chút nếp nhăn nào, có thể thấy được nàng rất dụng tâm thu dọn chỗ này.
Hai mươi sáu năm sống độc thân, chưa bao giờ gần gũi với nữ giới, trong nhà đột nhiên có thêm một người hiểu chuyện giúp mình dọn dẹp nhà cửa, trong lòng Lục Thời Thâm dâng lên một cảm xúc khác lạ.
Hắn nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Niệm Niệm, cố gắng làm giọng nhẹ nhàng từ tốn một chút, "Muốn hỏi gì?"
Trong mắt Dương Niệm Niệm tràn ngập lửa giận, bực tức hỏi, "Con trai anh đã lớn như vậy rồi, sao trước giờ anh không nói cho tôi biết?"
Sống hai kiếp đều chưa từng yêu đương, vừa xuyên qua đã bị chị gái tính kế, nàng mới có hai mươi tuổi đã phải làm mẹ kế cho một đứa bé năm sáu tuổi, ai mà chịu nổi chứ?
Càng nghĩ càng thấy tủi thân, lại nghĩ đến việc cha mẹ ở kiếp trước sẽ đau lòng đến nhường nào khi biết tin nàng đã chết, Dương Niệm Niệm không kìm được mà bật khóc.
"Anh có con trai lớn như vậy rồi mà anh giấu diếm không nói, như thế chẳng phải là lừa hôn sao." Nàng vừa khóc vừa mắng, "Tôi cứ tưởng là bộ đội toàn người thật thà, anh chính là con sâu làm rầu nồi canh, bôi nhọ hình ảnh người lính."
Lục Thời Thâm từ trước tới nay chưa từng biết, nước mắt của một người có thể tuôn rơi như mưa rào vậy, không ngừng chảy dài trên mặt.
Hắn mím môi, "Tôi đã nói chuyện này với chị cô trong thư, tưởng cô cũng biết rồi."
"Anh còn thư từ đưa tình với chị tôi nữa sao?" Dương Niệm Niệm đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi nghẹn lại.
Lục Thời Thâm thấy ảnh cũng là Dương Tuệ Oánh, hắn đồng ý chuyện hôn sự này thì chứng tỏ cũng có chút thích dung mạo của Dương Tuệ Oánh, hay là hai người bọn họ vẫn luôn có thư qua lại, hắn vẫn luôn thích chị gái của mình?
"Không phải." Lục Thời Thâm lắc đầu giải thích, "Tôi chỉ viết thư cho chị ấy nói chuyện của An An thôi."
Dừng một chút, hắn lại bổ sung, "Chị ấy không trả lời."
Nước mắt của Dương Niệm Niệm bỗng dừng lại, nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, "Chị tôi biết anh có con trai, chẳng những không nói cho tôi, còn bày mưu tính kế gài tôi ký giấy kết hôn với anh?"
Không biết có phải vì cảm xúc của nguyên chủ còn sót lại hay không mà Dương Niệm Niệm cảm thấy tim như bị ai giật một cái, hơi nhói lên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận