Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 212: Ngươi sẽ không muốn mua toà nhà này a? (length: 7818)

"Các ngươi đến nhanh vậy? Ta còn tưởng rằng phải đến giữa trưa mới tới chứ."
Khương Dương từ trên máy kéo nhảy xuống, chạy đến bên giếng rửa mặt qua loa rồi dẫn hai người vào nhà.
Đỗ Vĩ Lập lấy hợp đồng từ trong cặp công văn ra, "Đây là hợp đồng tôi mang tới, hai người xem thử có chỗ nào cần sửa đổi không."
Dương Niệm Niệm cầm lấy hợp đồng xem xét cẩn thận, hợp đồng thời này không có nhiều điều khoản phức tạp như ở thế kỷ 21, cổ phần phân chia hay số tiền đầu tư đều ghi rõ ràng từng khoản một.
Bao gồm cả việc đối chiếu hóa đơn mỗi tháng một lần, sau khi trả lương công nhân thì chia chác các khoản này, đều viết rất chi tiết.
Xem xét từ hợp đồng thì Đỗ Vĩ Lập đúng là mang mười hai phần thành ý đến đây.
Đỗ Vĩ Lập vừa thật vừa đùa nói, "Cô yên tâm, tôi không dám lừa gạt hai người đâu, hai người dù sao cũng có chỗ dựa, bãi phế liệu của tôi giờ cần các người mới duy trì được, nào dám lừa gạt hai người chứ?"
Khương Dương hừ một tiếng, "Nếu ngươi dám hại chúng ta thì coi chừng Lục đại ca bẻ tay ngươi đó."
Đỗ Vĩ Lập không rõ Lục đại ca mà Khương Dương nhắc đến là ai, nhưng cũng đoán được là người đứng sau Dương Niệm Niệm.
Hắn thúc giục, "Nếu thấy không có vấn đề gì thì mau ký hợp đồng đi!" Ký xong hợp đồng rồi, cục đá lớn trong lòng hắn mới được gỡ xuống.
Dương Niệm Niệm cũng không dài dòng, cầm bút ký tên vào hai bản hợp đồng rồi điểm chỉ, Đỗ Vĩ Lập cũng ký tên và điểm chỉ trước mặt hai người.
"Tiền đâu?"
Dương Niệm Niệm đáp, "Tiền ở trong ngân hàng, đợi ta soạn thêm một bản hợp đồng nữa rồi sẽ dẫn ngươi đi lấy tiền."
Đỗ Vĩ Lập nghi hoặc, "Còn hợp đồng gì nữa?"
Dương Niệm Niệm không trả lời, trước mặt hai người lại viết thêm hai bản hợp đồng, ký tên rồi điểm chỉ.
Nàng đẩy hợp đồng đến trước mặt Khương Dương, "Khương Dương, anh cũng ký tên vào rồi điểm chỉ đi."
Khương Dương không biết chữ nhiều, tính khí lại bốc đồng, người cũng gan lớn, nhờ vào sự tin tưởng Dương Niệm Niệm nên chẳng thèm nhìn đã cầm bút lên chuẩn bị ký.
Dương Niệm Niệm liền đè tay anh lại, "Khoan đã."
Khương Dương nghi hoặc, "Sao thế?"
Dương Niệm Niệm nghiêm túc dạy bảo, "Anh như vậy không được, sau này dù là ai, không thể cứ tin người khác như vậy, nhất định phải xem kỹ nội dung rồi mới được ký tên. Dù cho là ta kêu anh ký văn bản, anh cũng phải xem kỹ nội dung mới được ký."
Đỗ Vĩ Lập nhíu mày, "Cô cẩn thận như vậy phải học tập theo một chút chứ, tôi là một ví dụ sống sờ sờ đứng đây, sao anh không lấy đó làm gương hả?"
Khương Dương ghi lời Dương Niệm Niệm vào lòng, cầm lấy hợp đồng xem xét cẩn thận một lượt rồi mới cầm bút lên ký tên, điểm chỉ.
Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, Dương Niệm Niệm chuẩn bị dẫn Đỗ Vĩ Lập đi lấy tiền thì hắn lại kêu đói bụng, đòi phải đi ăn cơm trước đã.
"Ngươi cũng gan lớn thật đấy, giờ này còn nghĩ đến chuyện ăn cơm." Khương Dương bực bội nói.
Đỗ Vĩ Lập thân thiện vỗ vai Khương Dương, "Sau này chúng ta sẽ là đối tác, vốn nên phải ăn một bữa cơm chúc mừng chứ, cậu cũng đừng có hẹp hòi như vậy, tôi chưa làm gì có lỗi với các người mà đã bị dè chừng rồi."
"Ai hẹp hòi chứ?" Khương Dương khoanh tay trước ngực, giải thích một cách vô lý, "Nếu ngươi thực sự có gan động tay động chân với chúng ta, đến lúc đó thiệt thòi chưa biết là ai đâu, ít nhất bây giờ chẳng ai có thể giúp ngươi đâu."
"Đúng đúng đúng, cậu nói đều đúng, chúng ta đi ăn cơm được chưa?" Đỗ Vĩ Lập thở dài, "Lòng dạ đàn bà như đáy biển sâu, tôi thấy ở chung với đàn ông vẫn thoải mái hơn."
Khương Dương bĩu môi hừ một tiếng, ngược lại cũng không nói gì nữa.
Dương Niệm Niệm thu hợp đồng lại, "Vậy thì đi ăn thôi, vừa hay ta cũng đói rồi."
"Tôi biết một quán ăn không tồi, hai người lên xe tôi đi, tôi chở hai người đi." Đỗ Vĩ Lập cất bước đi ra ngoài.
Dương Niệm Niệm và Khương Dương đi theo sau, vừa ra đến cửa, hai người đều khoanh tay trước ngực, thản nhiên nhìn hắn.
Dương Niệm Niệm trêu hắn, "Đỗ lão bản, xe hơi của ngươi đâu?"
Đỗ Vĩ Lập ngượng ngùng sờ mũi, mặt dày nói, "Chẳng còn cách nào, dạo trước quen lái xe rồi, quên mất xe bị người ta tịch thu, phải làm sao giờ?"
"Còn sao nữa?" Khương Dương bực dọc nói, "Đương nhiên là đi xe đạp rồi! Ta chở Niệm Niệm bằng xe đạp, ngươi đạp xe ba gác đi."
Đỗ Vĩ Lập cũng không có ý kiến gì, quen lái xe hơi rồi, giờ đạp xe ba gác đổi gió lại thấy cũng thú vị.
Nhưng chỉ một lúc sau, hắn đã thấy hối hận về ý nghĩ của mình, xe ba gác không dễ đi bằng xe đạp, mài đến bắp đùi cứ như bị lột da vậy đau nhức.
Vất vả lắm mới đến được nhà hàng, hắn nhăn nhó nhảy xuống xe ba gác, nghĩ bụng, lần sau dù thế nào cũng sẽ không đạp xe ba gác nữa.
Nhà hàng này ở Hải thành được xem là sang trọng, Đỗ Vĩ Lập thường lui tới nơi này, nhân viên phục vụ đều quen mặt hắn.
Có lẽ là thấy tin tức trên báo chí, giờ họ nhìn hắn bằng ánh mắt có chút khác lạ, tuy nhiên cũng không biểu hiện ra quá rõ ràng, vẫn giữ thái độ lịch sự như mọi ngày mà gọi hắn là Đỗ lão bản, rồi mời hắn vào chỗ.
Đỗ Vĩ Lập gọi bảy tám món ăn đặc trưng, "Mấy món này hương vị đều ngon cả, tôi đảm bảo ăn xong hai người sẽ còn muốn ăn nữa."
Hắn bằng giọng của một người từng trải mà dạy bảo, "Bãi phế liệu của hai người tuy mới mở chưa bao lâu, cũng kiếm được không ít tiền đấy nhỉ? Kiếm được tiền rồi thì đừng bạc đãi bản thân quá, ăn ngon mặc đẹp vào, chỉ cần đừng dính phải mấy cái thói hư tật xấu là được."
Dương Niệm Niệm nhẹ nhàng nói, "Cũng kiếm được chút tiền thôi, chẳng phải đều lấy ra rồi đây sao?"
Đỗ Vĩ Lập đưa tay lên vỗ vỗ vào miệng, "Tôi chỉ nói lỡ miệng thôi."
Dương Niệm Niệm và Khương Dương "phụt" một tiếng cười ra tiếng, đợi lúc mang thức ăn lên, nàng nhìn ra đường phố bên ngoài qua tấm kính, bị một căn nhà đối diện thu hút sự chú ý.
Hai năm nay Hải Thành phát triển rất nhanh, những ngôi nhà xung quanh đều được xây mới cả, nhất là khu này được coi là khu sầm uất của Hải Thành, nhưng căn nhà đối diện lại trông đặc biệt cũ kỹ, cánh cửa lớn đóng im ỉm trông như sắp đổ sập đến nơi.
Nghĩ đến chuyện Đỗ Vĩ Lập hay đến đây ăn cơm, nàng dò hỏi, "Tại sao tòa nhà đối diện kia không được xây mới?"
Đỗ Vĩ Lập lơ đãng liếc mắt một cái rồi lại dời tầm nhìn đi, "Cửa hàng của nhà đó đã bỏ không hai mươi năm nay rồi, mảnh đất này đã sung công rồi. Nhà cũ quá, không thể ở được nữa, chỉ còn cách phá đi xây lại, thế nên bị bỏ không suốt thôi. Chính phủ có lẽ còn chưa nghĩ ra cách quy hoạch khu này, thế nên vẫn chưa có dự án nào, cũng có thể là muốn bán nó đi."
Dương Niệm Niệm truy hỏi, "Vì sao không ai mua vậy? Là do giá nhà quá cao à?"
Giọng Đỗ Vĩ Lập bỗng nhiên cao lên, "Nơi đó là nhà có ma đấy, ai dám mua?"
"Nhà có ma?" Dương Niệm Niệm hứng thú.
Khương Dương cũng thấy lạ, "Có người chết hả?"
Đỗ Vĩ Lập, "Một nhà tám người chết sạch trong một đêm, hung thủ đến giờ vẫn không rõ tung tích. Đừng nói là người sống, mà kể cả có người đi vào mua đồ rồi mang về nhà thôi cũng cảm thấy gai người chứ?"
Suy nghĩ trong đầu Dương Niệm Niệm khẽ động đậy, mắt ánh lên tia sáng, nhìn tòa nhà kia giống như nhìn thấy núi vàng núi bạc vậy.
Kinh tế của Hải Thành trong vài chục năm tới sẽ phát triển mạnh mẽ, trực tiếp tiến đến cấp độ đô thị loại một, nếu có thể mua được căn nhà này, dù cho không dùng để làm gì thì sau này cũng sẽ kiếm được một món tiền không nhỏ.
Phát tài, giờ đúng là muốn phát tài rồi.
Đỗ Vĩ Lập thoáng cái đã nhìn thấu tâm tư của Dương Niệm Niệm, "Cô đừng nói là muốn mua cái tòa nhà đó đấy nhé? Tôi khuyên cô nên lý trí chút đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận