Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 259: Hắn hiện tại liền là lão mẫu thân tâm thái (length: 8212)

Dương Niệm Niệm nhíu mày hỏi, "Bình thường không ném qua?"
Khương Dương mười phần chắc chắn lắc đầu, "Không có, ta hoài nghi con chuột này không nửa cân cũng phải tám lạng. Một lần dám trộm sáu cái màn thầu, đây là đem phòng bếp làm kho thóc, nếu không ra tay, trạm phế liệu đều bị nó chuyển sạch."
Phòng bếp được hắn thu dọn sạch sẽ ngăn nắp, đồ đạc lại không nhiều, nên không có chuột vào.
Ai ngờ lần đầu tiên, lại đến con Đại Vị Vương.
Nhất định phải tiêu diệt nó.
Dương Niệm Niệm, "..."
Một lần trộm sáu cái màn thầu?
Chắc là con chuột nặng cả trăm cân trộm mất?
Nàng nghĩ, "Trong phòng bếp đặt thuốc chuột không an toàn, nhỡ chuột dính thuốc chạy khắp nơi, đồ ăn lại bị dính phải rồi ăn vào thì chết người. Bà ta suýt chút nữa bị thuốc chuột hạ độc chết."
Khương Dương hỏi, "Vậy để ở đâu?"
Ánh mắt Dương Niệm Niệm đảo quanh một vòng trong sân, "Để vào trong lều sắt lớn ấy!"
Nhắc tới lều sắt lớn, Khương Dương giật mình nhớ ra điều gì đó, bực dọc nói.
"Không biết có phải trộm vào trộm đồ rồi bị thương không, ta thấy cửa và trong lều có vết máu."
Trong nhà không mất tiền, trong lều lớn đều là sắt vụn, phế thép, nhựa... mất vài chục cân cũng khó phát hiện.
Hắn chỉ có thể khóa lều sắt lớn lại, mất chút đồ không đáng gì, nhỡ chết người thì lại khó lường.
Không đợi Dương Niệm Niệm lên tiếng, miệng nhỏ của Khương Duyệt Duyệt đã nhanh nhảu nói, "Hôm qua có một chú giống chú An An bị thương, tỷ tỷ còn mời bác sĩ xinh đẹp cho chú ấy nữa."
Mặt Khương Dương đầy vẻ nghi hoặc, "Là ai vậy?"
Dương Niệm Niệm cũng không giấu giếm Khương Dương, "Lần trước ta về nhà gặp chút rắc rối, người đó giúp ta, vừa hay người đó gặp chuyện, ta liền ra tay giúp lại."
"Hôm qua người đó đi rồi, nếu ngươi gặp thì cứ làm bộ như không biết, đừng nhắc chuyện này với ai khác."
Người đó lớn lên quá giống An An, gặp lại vẫn rất dễ nhận ra.
Người đó bị thương chắc ở gần đây thôi, tám chín phần mười là người đó trộm màn thầu.
Nhắc trước một chút, nhỡ có gặp thì Khương Dương còn có phòng bị.
Vừa nghe nói là người giúp Dương Niệm Niệm, Khương Dương lập tức tỏ thái độ, "Đã giúp ngươi thì cũng là ân nhân của ta, để người đó ở đây dưỡng thương cũng không sao."
Dương Niệm Niệm lắc đầu, "Thân phận của người đó không rõ, cứ coi như không biết là được, để tránh rước họa vào thân."
Từ đầu đến cuối Lục Thời Thâm cũng không hề nhắc nhở nàng cẩn thận người đàn ông đó, đủ để chứng minh, người đó không phải người xấu.
Còn những cái khác, nàng cũng không rõ, không có chuyện gì xảy ra là tốt nhất.
Khương Dương từ trước tới giờ không nghi ngờ quyết định của Dương Niệm Niệm, "Vậy được, ta đi để thuốc chuột vào lều sắt lớn. Đúng rồi, các ngươi ăn sáng chưa? Trong nồi còn mấy quả trứng gà luộc."
"Ăn rồi ạ! Tỷ tỷ hấp màn thầu ăn ngon lắm ạ." Khương Duyệt Duyệt khoe khoang.
Khương Dương, "Thành tích học tập của ngươi, khi nào mới được lanh lợi như cái miệng vậy hả?"
Khương Duyệt Duyệt khoanh tay trước ngực, bĩu môi quay mặt đi, "Hứ, không thèm để ý tới ngươi."
Sao có thể trước mặt tỷ tỷ, nói nàng là đồ ngốc không biết chữ chứ?
Nàng còn có sĩ diện không vậy?
Dương Niệm Niệm bóp bóp mặt nhỏ của nàng, "Được rồi, đừng giận nữa, đi cùng tỷ Như Linh vào nhà xem ti vi đi!"
Khương Duyệt Duyệt gật đầu, lại giọng non nớt nói với Khương Dương, "Ta là nể mặt tỷ tỷ, mới không chấp nhặt với ngươi đó."
Khương Dương thỏa hiệp, "Được rồi đi, ngươi mau đi xem ti vi đi! Ta còn phải đi làm."
Nói xong, hắn lại quay đầu nhìn về phía Dương Niệm Niệm, vừa vui vẻ vừa tự hào nói.
"Trịnh lão bản nghe nói ngươi thi đỗ Kinh Đại, mừng lắm, muốn gặp ngươi một lần để chúc mừng."
Dương Niệm Niệm kinh ngạc, "Ta còn chưa nói mà? Sao mọi người biết ta đỗ Kinh Đại?"
"Con gái nuôi của Trịnh lão bản cũng đỗ, thành tích của nó kém ngươi một chút, đứng thứ sáu."
Khương Dương giống như thấy con mình thành đạt, giọng điệu vô cùng tự hào.
"Đợt thi này học sinh thi vào các trường đại học lớn của Kinh Thành chủ yếu là con trai, chỉ có ngươi với con gái nuôi của ông ấy là con gái. Ông ấy vốn muốn cho con gái nuôi tìm bạn đồng hành, khi khai giảng cùng tới Kinh thị, còn có thể giúp đỡ nhau. Ai ngờ xem danh sách lại phát hiện là ngươi."
"Có chuyện trùng hợp như vậy sao?" Dương Niệm Niệm vui vẻ, "Ngươi mau đi cất thuốc chuột xong đi, lát nữa chúng ta đi luôn, để người ta đợi lâu thì bất lịch sự."
"Được!"
Khương Dương chạy nhanh ra lều sắt lớn, đặt thuốc chuột vào chỗ khuất trong lều, rồi lại nhanh chân chạy về.
Hắn đứng ở cửa dặn dò Khương Duyệt Duyệt, "Anh với Niệm Niệm đi chỗ Trịnh lão bản một chuyến, con phải nghe lời tỷ Như Linh."
Khương Duyệt Duyệt đang cố lôi đồ trong ngăn kéo, nghe vậy quay đầu hỏi.
"Anh ơi, có phải anh ăn hết bánh quy nhỏ của em rồi không?"
Hôm qua lúc cho chú kia ăn, còn nhiều lắm mà.
Khương Dương nghi ngờ vào nhà tìm xem, đúng là bánh quy đã hết sạch, hắn cũng không để ý nhiều.
"Chắc bị chuột tha mất rồi, anh mua cho con sau nha."
Hắn không nghĩ là có trộm, nếu có thì tiền để trong ngăn kéo cũng không thể nào còn nguyên.
Hơn nữa, chìa khóa cũng không hề bị phá.
"Con còn muốn ăn que cay nữa." Khương Duyệt Duyệt thừa cơ đưa ra yêu cầu.
Khương Dương, "Con ngoan thì anh sẽ mua."
Dương Niệm Niệm rửa tay bên giếng xong đi tới hỏi, "Sao vậy?"
"Chuột tha hết bánh quy của Duyệt Duyệt rồi." Khương Dương có chút bực dọc, "Ăn nhiều đồ như vậy, chắc là dắt cả nhà cả họ đến rồi, để ta bắt được, nhất định lột da nó treo ở cửa răn đe."
Khóe miệng Dương Niệm Niệm giật giật, "Bánh quy của con nít cũng trộm, chắc là loại chuột không có điểm mấu chốt lại còn mặt dày."
Khương Dương không nghe ra lời bóng gió trong lời nói của Dương Niệm Niệm, đi đến bên cạnh xe đạp, chân dài bước một cái, trực tiếp ngồi lên yên xe.
"Đi thôi!"
Dương Niệm Niệm bám vào yên xe sau nhảy lên, tay nhỏ bám vào quần áo của Khương Dương, nhìn sống lưng của hắn dường như vững chãi hơn trước không ít.
"Hình như ngươi cao lên thì phải?"
Khương Dương mặt dày nói.
"Đàn ông phải cường tráng chút chứ, ta không muốn như Đỗ Vĩ Lập, trông như con khỉ ốm ấy."
Nghe giọng nói của Khương Dương có chút oán khí, Dương Niệm Niệm cảm thấy trong chuyện này có điều nàng không biết, bát quái hỏi.
"Hắn lại chọc giận ngươi sao?"
Trong giọng nói của Khương Dương lộ vẻ ghét bỏ, "Dạo này hắn cứ thỉnh thoảng bị lên cơn, tối qua không biết uống rượu ở đâu, nửa đêm nửa hôm chạy đến ngồi ở ngoài cửa."
"Còn kéo ta nói chuyện tâm tình, nói mấy người bạn bên cạnh hắn đều không đáng tin, gặp chuyện rồi mới lộ mặt thật, bây giờ không muốn chơi với bọn họ nữa. Còn nói chúng ta đáng tin hơn, hắn không dám tìm ngươi ở chỗ mấy anh bộ đội, sợ bị anh Lục đánh, nên ở đây nổi điên lên ấy, y như người có bệnh ấy."
Mí mắt Dương Niệm Niệm giật thót, buột miệng thốt ra.
"Chẳng lẽ hắn bị tổn thương vì gái xong, rồi đổi khẩu vị à?"
Khương Dương ngơ ngác, "Đổi cái gì cơ?"
Dương Niệm Niệm mím môi lại không lên tiếng, Khương Dương vẫn còn là một cậu trai ngây thơ, căn bản không hiểu những chuyện này, nàng cũng không thể truyền cho Khương Dương tư tưởng không tốt được.
Nàng chuyển chủ đề hỏi, "Ngươi gặp con gái của Trịnh lão bản chưa? Tính tình có dễ ở chung không? Có mắc bệnh tiểu thư không?"
Khương Dương lắc đầu, "Chưa gặp bao giờ, chắc không khó sống chung đâu, Trịnh lão bản nói con gái nuôi của ông ấy biết chút võ, do chính ông ấy dạy. Ta nghe ông ấy nói vậy nên mới muốn dẫn ngươi đến làm quen với con gái nuôi của ông ấy, như vậy ngươi ở bên đó còn có người giúp đỡ, cũng không lo bị bắt nạt."
Hắn bây giờ là mang tâm trạng của bà mẹ già, lo lắng Dương Niệm Niệm đi xa nhà sẽ bị bắt nạt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận