Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 203: Quê nhà gửi thư (length: 8541)

Mấy đứa trẻ vui vẻ chạy tới cửa, rửa tay trong chậu, tranh nhau chen lấn vào phòng bếp hai đầu hình trụ.
Vương Phượng Kiều thấy mấy đứa trẻ phấn khích như phát điên, kỳ quái hỏi:
"Thi đậu Trạng Nguyên hả? Sao mà đứa nào cũng hớn hở thế?"
Chu Hải Dương mừng rỡ nói: "Dương Thẩm Nhi cho bọn ta mỗi người hai hào, bảo đi mua kem ăn."
Vương Phượng Kiều vừa nghe nói chúng nó đòi tiền của Dương Niệm Niệm, cầm dép lên định đánh Chu Hải Dương, nhưng hắn nhanh chân tránh được.
Miệng thì la to: "Dương Thẩm Nhi, mau ra đây mà xem, mẹ con muốn đánh người."
Vương Phượng Kiều chỉ vào hắn mắng: "Ta thường ngày dạy dỗ ngươi thế nào, sao ngươi có thể xin tiền Dương Thẩm Nhi?"
Dương Niệm Niệm vừa cầm đũa bước vào nhà chính, cười giải thích: "Không phải chúng muốn, là ta cho chúng, thưởng cho chúng có động lực học tập."
Nói xong, nàng lại nói với mấy đứa trẻ: "Mau ngồi xuống ăn cơm đi chứ."
Chu Hải Dương không dám: "Mẹ con phải hứa không đánh người thì con mới qua."
Vương Phượng Kiều cũng không thật sự giận, Niệm Niệm tốt bụng cho tiền con trẻ, nàng cảm kích không hết, nào có cáu kỉnh đánh con, làm không khí lúng túng, để mọi người khó xử.
Oán trách nói: "Ta đuổi kịp ngươi chắc?"
Lời này vừa dứt, mấy đứa trẻ lập tức cười phá lên.
Thi xong thì cũng chính thức nghỉ, mấy đứa trẻ đều cực kỳ thư giãn, ăn cơm, Chu Hải Dương chủ động nhận rửa bát, đừng thấy đứa này ngày thường nghịch ngợm, nhưng mắt thì rất nhanh, làm việc cũng chăm chỉ.
Buổi chiều các trẻ đều ra ngoài chơi, Vương Phượng Kiều không chịu ngồi yên, lúc thì đan áo len lúc thì may đế giày, nói chung tay không ngơi nghỉ.
Dương Niệm Niệm ngồi bên cạnh trò chuyện, thầm nghĩ, giá mà có cái ti vi xem thì tốt, ai ngờ nàng vừa nghĩ xong thì buổi tối đã nghe tin Đinh Lan Anh mua ti vi về nhà.
Tuy chỉ là ti vi đen trắng thôi, nhưng cũng là cái đầu tiên của khu nhà quân nhân, nên các quân tẩu và con nít đều lạ lẫm, buổi tối chạy hết qua nhà Đinh Lan Anh xem ti vi.
Trong nhà không chứa hết từng đấy người, Trương chính ủy dứt khoát đem ti vi ra hiên, ti vi đang chiếu phim kháng chiến, các quân tẩu và trẻ con dán mắt vào không chớp.
"Đinh chủ nhiệm, cái ti vi này chắc phải hơn trăm đồng nhỉ?" Vu Hồng Lệ mở miệng đã khen: "Trong khu quân nhân nhà mình, thì mỗi nhà cô và Đinh chủ nhiệm là hào sảng nhất, mua ti vi mới về, còn đem ra hiên cho mọi người cùng xem."
Từ tẩu hùa theo: "Đúng đó, nhà cô bỏ ra hơn trăm đồng mua ti vi, còn phải trả tiền điện, chứ người khác, đâu có chịu đem ra cho mọi người xem chung."
"Nên mới nói Trương chính ủy và Đinh chủ nhiệm hào phóng."
Mọi người người một câu người một câu phụ họa.
Trương chính ủy và Đinh Lan Anh được khen thì trong lòng hả hê, hai ngày uất ức cũng tan đi phần nào, hai người cười đến mặt mày hớn hở, vui như trẩy hội.
Trương chính ủy mở miệng thì vẫn cái giọng điệu cán bộ: "Đây là lẽ đương nhiên, có đồ tốt thì không nên hưởng một mình, phải chia sẻ cho mọi người cùng vui, đó là giác ngộ cơ bản nhất của đảng viên."
Các quân tẩu chỉ muốn mang con đến xem ti vi, nào hiểu giác ngộ với chả không, cười hề hề hùa theo vài câu, rồi lại dồn sự chú ý vào ti vi.
Chỉ có Vu Hồng Lệ là mồm mép không chịu yên: "Đinh chủ nhiệm, nghe nói Vũ Đình sắp tới bệnh viện Hải Thành thực tập, khi nào về thế?"
Nhắc tới con gái, Đinh Lan Anh mặt mày đầy vẻ tự hào: "Ngày kia là về rồi."
Buổi chiều nhận được thư của con gái, nói ngày kia về, bà định làm cho con gái bất ngờ nên mới mua ti vi.
Hồi ăn tết, con gái có than vãn ở nhà chán quá, muốn xem phim.
Lần này bàn bạc với chồng xong, bà quyết định dùng hết tiền tiết kiệm mua ti vi về.
"Ôi chao, trong khu quân nhân mình, nhà cô và Trương chính ủy là giỏi nhất rồi, con trai con gái đều đậu đại học, thành tích như thế, cả Hải Thành có được mấy nhà, sau này các cô sướng rồi." Vu Hồng Lệ lại một trận tán dương.
Các quân tẩu khác cũng xúm vào phụ họa: "Đúng đó, giờ con cái ai nấy cũng sắp đi làm hết, cuối cùng các cô cũng hết khổ."
"Chủ yếu vẫn là do con cái giỏi giang, chứ con cái mà không cố gắng, thì vợ chồng tôi giỏi mấy cũng vô ích." Đinh Lan Anh ngoài miệng khiêm tốn, nhưng trên mặt vẫn vẻ tự hào.
"Tôi nghe nói là do gen di truyền gì đó, chắc gen của cô và Trương chính ủy tốt, chứ gen không tốt thì có thi mười lần tám lần cũng chẳng vào được đại học." Vu Hồng Lệ nịnh bợ xong còn không quên đá xoáy Dương Niệm Niệm.
Trương chính ủy thấy bọn họ nói chuyện hơi lạc đề, vội vàng lên tiếng cắt ngang: "Mọi người tập trung xem ti vi đi, người lớn lui vào trong một chút, đừng chắn tầm mắt của các cháu."
Vu Hồng Lệ lùi lại, hình như dẫm phải cái gì, ngay sau đó An An "á" một tiếng kêu thảm.
"Cô dẫm phải An An rồi."
Chu Hải Dương đẩy Vu Hồng Lệ một cái, đừng thấy nó mới chín tuổi mà sức không nhỏ đâu.
Vu Hồng Lệ lảo đảo suýt ngã.
Quay đầu lại thấy An An đang khập khiễng một chân, đau đớn nhăn nhó.
Thấy mọi người đều bị An An thu hút, Vu Hồng Lệ vẻ mặt ngại ngùng giải thích: "Tôi có dùng sức đâu, nó yếu đuối y như học mẹ kế à?"
"Dương Thẩm Nhi không có yếu đuối." Chu Hải Dương cãi lại.
"Ơ, tôi đâu có nói mẹ cậu yếu đuối, mà cậu hung hăng như chó con vậy hả?" Vu Hồng Lệ mỉa mai nói.
Chu Hải Dương lớn tiếng nói: "Tóm lại là không được nói Dương Thẩm Nhi."
Từ tẩu bị tiếng nói chuyện của hai người làm phiền xem ti vi, hơi không vui, chen vào: "Hồng Lệ, đừng trêu trẻ nữa, mau xem ti vi đi."
Vu Hồng Lệ nén một bụng tức, không xả ra được rất khó chịu, mắt bà liếc nhìn An An.
"Thẩm Nhi của con kinh doanh không phải kiếm được nhiều tiền lắm sao? Sao không mua ti vi cho con xem hả?"
An An hơi sợ Vu Hồng Lệ, không biết nên trả lời thế nào, lại thêm đầu ngón chân còn hơi đau, mắt đỏ hoe không nói gì.
Chu Hải Dương lại không sợ Vu Hồng Lệ: "Nhà cô không mua ti vi thì sao? Chỉ mình cô được xem à, bọn tôi không được?"
Vu Hồng Lệ lười phản ứng Chu Hải Dương, thấy An An mắt đỏ hoe, bà thấy hả dạ, tiếp tục nói những lời kỳ quái:
"Mẹ kế của con kiếm được bao nhiêu tiền như thế mà cả cái ti vi cũng không chịu mua, chắc là tiền tiêu hết cho mình rồi? Thấy cô ta ngày nào cũng mặc đồ khác nhau, đến cả chủ tiệm may còn không sánh bằng cô ta, con về nói với mẹ kế của con đi, nói là con muốn xem ti vi, xem thử cô ta có mua cho con không."
An An không kìm được nước mắt, lấy hết can đảm cãi lại: "Cô nói bậy, Thẩm Nhi của con không có tiêu hết tiền cho mình đâu, cô là bà cô xấu, con không thèm xem ti vi nữa."
Nói xong, nó quay người chạy.
"Con cũng không xem." Chu Hải Dương thấy An An đi, nó cũng chạy theo.
"Không xem thì thôi, còn làm tôi sợ à?" Vu Hồng Lệ bĩu môi, thản nhiên xem phim.
Mọi người đều bị phim truyền hình hấp dẫn, căn bản không ai để ý đến hai đứa trẻ bỏ đi trong sân.
Lúc này, Lục Thời Thâm đang phơi quần áo trong sân, Dương Niệm Niệm ngồi ở cửa nhà chính xem thư của Lục Khánh Xa gửi tới.
Trong thư nói gia gia bên chồng Lục Nhược Linh bệnh nặng, nhà trai muốn cưới sớm, hết sức vui vẻ.
Nếu không cưới bây giờ, theo phong tục quê, thì phải đợi người lớn mất ba năm sau, nhà mới làm việc vui được.
Kéo dài ba năm thì lâu quá.
Hai nhà bàn bạc xong, quyết định nửa tháng sau tổ chức đám cưới, viết thư hỏi hai người có thời gian về không.
"Thư gửi đi từ một tuần trước rồi, mấy ngày nữa là Nhược Linh cưới, ngươi có xin nghỉ về được không?"
Lục Thời Thâm lắc đầu: "Hết phép nghỉ cưới rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận