Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 190: Hắn tìm đối tượng ngươi không cao hứng? (length: 9046)

Dương Niệm Niệm chớp mắt mấy cái, cũng hóng chuyện theo, "Phó đoàn trưởng Tần so với thời gian tuổi còn lớn hơn một chút à? Cũng đúng là nên tìm vợ rồi."
"Bất quá, Trương chính ủy ưng ý phó đoàn trưởng Tần cũng vô dụng à! Phó đoàn trưởng Tần và con gái ông ấy phải vừa mắt nhau mới được. Con gái Trương chính ủy đều học đại học rồi, chắc chắn cũng là cô nương có chủ kiến, không chừng trong đại học cũng có người mình thích đấy?"
Thời này sinh viên có giá trị cao, muốn tìm đàn ông có điều kiện không phải chuyện khó, đâu nhất định phải làm vợ quân nhân, chịu cảnh sống xa nhau hai nơi.
Vương Phượng Kiều ở khu gia quyến lâu rồi, người quen biết nhiều, ai cũng hiểu biết đôi chút, lại nói tiếp, "Phó đoàn trưởng Tần năm nay 28 tuổi, tuổi không nhỏ, lão Chu bằng tuổi hắn, thằng lớn nhà ta đã chạy đầy đất rồi."
"Tuy nói anh ta và con gái Trương chính ủy cũng không nhất định thành chuyện, nhưng Trương chính ủy đã để ý đến con rể rồi mà lại vuột mất, trong lòng chắc cũng khó chịu lắm đây. Dạo này hai người toàn gọi phó đoàn trưởng Tần tới nhà ăn cơm, tâm tư của Tư Mã Chiêu, ai cũng biết, phó đoàn trưởng Tần mà bỗng có đối tượng, hai người đó chắc chắn mất mặt."
Ai mà chẳng biết, Trương chính ủy và Đinh Lan Anh coi trọng mặt mũi nhất, đầu tiên là ưng ý Lục Thời Thâm không được, nếu lại thêm chuyện phó đoàn trưởng Tần thì con gái họ sẽ nổi tiếng cho mà xem.
Dương Niệm Niệm không hiểu ý của Trương chính ủy, "Trương chính ủy cũng lạ thật, con gái là sinh viên, muốn tìm ai chẳng được, sao cứ nhất quyết muốn nó làm vợ quân nhân vậy?"
"Còn không phải nhìn vào năng lực của phó đoàn trưởng Tần." Vương Phượng Kiều nhắc nhở, "Cô nghĩ xem, con gái ông ấy mà gả cho phó đoàn trưởng Tần, thì chính là phu nhân phó đoàn trưởng, cố gắng chịu đựng mười năm tám năm không khéo lại thành phu nhân thủ trưởng. Nếu như vận khí của phó đoàn trưởng Tần tốt, được điều đến kinh đô, thì khủng khiếp lắm, mấy đời sau cũng sẽ theo đó mà vinh hiển."
"Nói nhẹ ra thì, cô ta gả cho người trong trường đại học, thì cũng chỉ làm vợ giáo sư hay bác sĩ là cùng, làm sao so được với phu nhân thủ trưởng chứ."
Dương Niệm Niệm chớp mắt mấy cái, "Con gái Trương chính ủy học y à?"
Vương Phượng Kiều gật đầu, "Nghe nói sắp tới, con bé sẽ đến bệnh viện Hải Thành của chúng ta thực tập."
Dương Niệm Niệm cười, "Sắp thành sự đến nơi, con rể chuẩn lại biến mất, đúng là làm người ta bực mình."
"Ai mà chẳng nói thế."
Hai người tán gẫu một lát, Dương Niệm Niệm liền về nhà nghỉ ngơi.
Buổi tối, Lục Thời Thâm ngồi trên giường xoa bóp chân cho nàng, Dương Niệm Niệm nằm trên vai hắn, thao thao bất tuyệt kể chuyện của Tần Ngạo Nam.
"Em nghe nói phó đoàn trưởng Tần hình như sắp có đối tượng, con gái người ta còn tự làm giày vải đưa đến cho anh ta, anh có nghe chuyện này không?"
Lục Thời Thâm lắc đầu, "Không nghe."
Hắn xưa nay không thích hóng chuyện kiểu này.
Dương Niệm Niệm đẩy hắn một cái, "Sao anh chẳng quan tâm đến cuộc sống của đồng đội gì cả vậy?"
Lục Thời Thâm, "..."
Đấy là chuyện riêng của Tần Ngạo Nam, hắn quan tâm làm gì?
Thấy Dương Niệm Niệm có vẻ hơi hờn dỗi, hắn nghi hoặc, "Anh ta tìm đối tượng em không vui sao?"
Dương Niệm Niệm không nói, "Anh ta tìm đối tượng thì em không vui cái gì? Sao suy nghĩ của anh cứ khác người thế?"
Nàng giương đôi mắt đầy vẻ hóng hớt, nghiêng đầu hờn dỗi, "Em chỉ là tò mò thôi, phó đoàn trưởng Tần cứ vài ba bữa lại đến nhà Trương chính ủy ăn cơm, chẳng phải là ngầm thừa nhận muốn xem mắt với con gái Trương chính ủy à? Thế sao tự nhiên lại đi tìm người khác? Em thấy phó đoàn trưởng Tần đâu phải loại người vừa đứng núi này trông núi nọ đâu!"
Thấy nàng rất hứng thú với chuyện này, Lục Thời Thâm phân tích, "Trương chính ủy mượn danh nghĩa có việc muốn bàn với phó đoàn trưởng Tần, rồi mời anh ta đến nhà ăn cơm, anh ta chắc không biết ý của Trương chính ủy."
"Rành rành thế mà phó đoàn trưởng Tần cũng không thấy, đúng là gỗ à?" Dương Niệm Niệm mắng.
Lục Thời Thâm vẻ mặt thành thật, "Cũng không khác là mấy."
Dương Niệm Niệm tự nhiên cảm thấy buồn cười, "Anh thì cũng như khúc gỗ ấy, còn nói phó đoàn trưởng Tần là gỗ, em thấy anh có hơn gì người ta đâu... Ui, haha, đừng đừng đừng, anh bắt nạt em, đừng nhéo..."
Lục Thời Thâm quanh năm huấn luyện, bàn tay thô ráp, chạm vào da thịt có chút ngứa, ban nãy xoa bóp bắp chân nàng đã cố nhịn cười, giờ nhéo lòng bàn chân, thực sự là không nhịn nổi nữa.
Nàng sợ nhột, muốn rút chân về, Lục Thời Thâm lại nắm chặt lấy cẳng chân nàng không buông.
"Đừng động, xoa bóp một lúc tuần hoàn máu sẽ tốt hơn."
Trong mắt Dương Niệm Niệm thoáng hiện lên ý cười gian xảo, bỗng ôm lấy cổ hắn, "Còn nhiều cách làm cho tuần hoàn máu tốt hơn, đâu nhất định phải xoa bóp chân, em thấy xoa bóp chân hiệu quả không rõ rệt lắm."
"Chân em bị thương." Ánh mắt Lục Thời Thâm sâu thẳm hơn, như thể bất cứ lúc nào cũng muốn chiếm lấy nàng.
Dương Niệm Niệm nũng nịu, "Vậy anh cẩn thận một chút, đừng đụng vào chỗ bị thương là được mà?"
"..."
Hầu kết Lục Thời Thâm hơi nhấp nhô, như đang suy nghĩ xem phải làm thế nào mới không chạm vào chỗ bị thương ở chân nàng.
Thấy hắn do dự, Dương Niệm Niệm hừ một tiếng, buông cổ hắn ra, chu môi nhỏ hờn dỗi.
"Bình thường em đau lưng mỏi chân, anh thì sức trai hừng hực, giờ lại giả vờ đứng đắn làm gì, đi ngủ."
Nói xong, nàng đẩy tay hắn ra, hậm hực gục đầu xuống gối, nhắm mắt ngủ.
Đã sớm biết Dương Niệm Niệm tính tình hoạt bát, nói năng táo bạo không kiêng nể, nhưng nghe nàng nói ra những lời này, Lục Thời Thâm vẫn mặt đỏ bừng, nửa ngày không nói nên lời.
Thị lực ban đêm của hắn rất tốt, thấy rõ làn da trắng mịn, đường cong quyến rũ của Dương Niệm Niệm...
Cổ họng Lục Thời Thâm lại nhấp nhô hai lần, ánh mắt nóng rực hơn, cẩn thận ôm nàng vào lòng, Dương Niệm Niệm cũng chỉ tượng trưng giãy dụa vài cái, chuyện sau đó đương nhiên khỏi phải nói, thể lực hai người quá chênh lệch, Dương Niệm Niệm không chút hồi hộp lại thua trận.
Lục Thời Thâm cũng còn chút lương tâm, biết xoa bóp eo và chân cho nàng, nàng hài lòng hừ hừ hai tiếng, lẩm bẩm.
"Chờ chân em khỏi, em sẽ bắt đầu tập thể hình."
Lục Thời Thâm hờ hững "ừ" một tiếng, tay vẫn không ngừng xoa bóp, mãi đến khi nàng ngủ say, mới nằm xuống ôm nàng thiếp đi.
So với bọn họ, Trương chính ủy và vợ cũng trằn trọc không ngủ được.
Đinh Lan Anh chiều mới từ bệnh xá về, Vu Hồng Lệ đã chạy tới kể chuyện có cô gái đến thăm Tần Ngạo Nam và làm giày cho anh ta.
Đinh Lan Anh là người háo thắng, sợ bị người khác chế nhạo sau lưng, nên không thể hiện ra điều gì trước mặt Vu Hồng Lệ, nhưng trong lòng đã sớm bùng lên cơn giận.
Chờ Trương chính ủy về, bà liền không nhịn được, nổi trận lôi đình chất vấn ông ta.
"Tôi nghe nói có cô gái đến đơn vị thăm phó đoàn trưởng Tần, còn làm giày vải cho anh ta, có phải thật không?"
Con gái bà là sinh viên, trong khu gia quyến không một cô gái nào có thể so được với con gái bà, vậy mà hết lần này đến lần khác, trước thì Lục Thời Thâm, sau lại có Tần Ngạo Nam, cứ như thể con gái bà chẳng ai thèm, sắp thành trò cười cho quân nhân rồi.
Đinh Lan Anh hận không thể giết chết Lục Thời Thâm và Tần Ngạo Nam, hai thứ này là cái quái gì?
Nếu theo con mắt chọn đối tượng của bà thì hai người bọn họ một ai cũng không xứng với con gái bà.
Trương chính ủy cũng đã nghe chuyện này, cả ngày tâm trạng không tốt, đối mặt với vợ chất vấn, vẫn nhẫn nhịn nói, "Để tôi tìm anh ta nói chuyện riêng đã, bà đừng nghe người ta đồn thổi, có khi là người thân thích gì đó của nhà anh ta."
Đinh Lan Anh thấy ông ta còn cãi chày cãi cối, hận không thể đạp ông ta xuống giường, "Thân thích gì mà làm giày đưa đến tận đơn vị cho anh ta đi?"
Bà ta kéo mặt xuống than vãn, "Dạo này ông vài ba bữa gọi anh ta đến ăn cơm, người mù cũng nhìn ra ý đồ của ông, tôi không tin Tần Ngạo Nam không biết. Anh ta tìm phụ nữ thì không nói, lại còn dẫn đến đơn vị, có phải cố tình bôi nhọ ai không? Tôi nói cho ông biết, nếu ông không làm rõ chuyện này, để Vũ Đình thành trò cười, tôi không để yên cho ông đâu."
Trương chính ủy đen mặt không lên tiếng, xoay người quay lưng về phía Đinh Lan Anh, bây giờ ông cũng bực bội lắm rồi, chẳng có tâm trạng đâu mà phản ứng với vợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận