Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 34: Diệp Thẩm Nhi nói ngươi muốn đem ta bán đi (length: 8093)

Dương Niệm Niệm đợi mãi không thấy An An về, định đi tìm thì thấy hắn chậm rãi vào sân.
"Sao đi đưa trứng gà lâu thế? Cơm sắp nguội rồi."
An An bĩu môi cầm bát để vào bếp, rồi đi ra cúi đầu nói: "Ta không vào thành với ngươi, ta phải ở nhà làm bài tập."
Vừa nãy còn vui vẻ như sắp bay lên, giờ lại ủ rũ như quả cà bị sương, rõ là không bình thường.
Dương Niệm Niệm ngồi xổm xuống nhìn hắn, mới để ý thấy mắt thằng bé đỏ hoe, nước mắt chực trào ra.
"Chạy nhanh quá bị ngã hay ai bắt nạt con hả?"
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi An An liền không nhịn được, há miệng oà khóc nức nở, vừa khóc vừa nhận lỗi, "Con sau này không nghịch ngợm đổi trứng nữa, cô đừng bán con đi được không?"
Dương Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn trời, có chút dở khóc dở cười, "Ta có phải con buôn người đâu, bán con làm gì? Ta mà bán con thì sao ăn nói với bố con? Với lại, con gầy tong teo có mấy miếng thịt, ai mua con chứ?"
Nghe xong không bị bán, An An nín khóc, sụt sùi nói: "Diệp Thẩm Nhi nói cô muốn bán con đi."
"Cái con gậy quấy phân heo này, lại đi nói xấu sau lưng người khác."
Dương Niệm Niệm bực mình, đứng lên nắm tay An An nói: "Đừng khóc, ta dẫn con đi tìm nó."
Diệp Mỹ Tĩnh đang nổi cáu trong nhà đây, quê nhà gửi tới một bọc đồ, là mẹ chồng nhờ người tìm được phương thuốc dân gian, một bọc lớn toàn thảo dược, phải đến hai cân.
Nhìn thấy mấy thứ này là cô ta đau đầu, "Uống thì bà uống đi, đằng nào tôi cũng không uống, toàn mùi phân trâu, mẹ cô đúng là thích hành hạ người."
Tống Tiền Trình xị mặt: "Không uống thì thôi, cô làm ầm ĩ lên làm gì?"
Xung quanh toàn gia đình quân nhân, bị người khác nghe được, sau lưng lại không biết cười nhạo bọn họ thế nào.
Cả khu nhà này, vợ chồng bọn họ cãi nhau nhiều nhất, còn bị chính ủy gọi lên hỏi chuyện.
"Tôi làm ầm ĩ sao?"
Diệp Mỹ Tĩnh tức giận: "Tôi bảo anh đi kiểm tra, anh cứ không chịu, bây giờ cả nhà cứ đổ lỗi tại tôi. Lần trước tôi về, em gái anh ăn nói bóng gió, mẹ anh còn ám chỉ, tôi mà không sinh được con thì tìm cho anh người khác."
Sinh con đâu phải chuyện của một mình cô ta, tại sao cả nhà lại trách cô ta chứ?
Không chừng là do chồng đi làm nhiệm vụ bị thương trong người đấy.
"Tôi khỏe mạnh có vấn đề gì chứ?" Tống Tiền Trình cãi lại.
Diệp Mỹ Tĩnh vừa định đẩy vấn đề lên một tầm cao mới, thì ngoài cửa có tiếng gõ, cô ta mất mặt bày ra bộ dạng sẵn sàng chiến đấu, đứng bất động, còn Tống Tiền Trình thì đi ra mở cửa.
Nhìn thấy Dương Niệm Niệm đứng ngoài cửa, hắn ngẩn người: "Chị dâu, sao chị lại tới đây?"
Lẽ ra, hắn lớn hơn Lục Thời Thâm, phải gọi Dương Niệm Niệm là em dâu hoặc gọi tên, nhưng cấp bậc của hắn không cao bằng Lục Thời Thâm với lại cũng không quen Dương Niệm Niệm.
Gọi tên hay em dâu đều không hợp, nên hắn cứ gọi một tiếng chị dâu.
Tống Tiền Trình tướng mạo bình thường, da ngăm đen, nhìn mặt thì có vẻ là người vừa bướng bỉnh lại gia trưởng.
Dương Niệm Niệm hỏi bằng giọng trong trẻo: "Diệp Mỹ Tĩnh có ở nhà không?"
"Chị tìm tôi có việc gì?"
Diệp Mỹ Tĩnh nghe thấy tiếng động, đi từ trong nhà ra, thấy Dương Niệm Niệm còn nắm tay An An, trong bụng hiểu rõ, nhưng lại vờ như không biết gì.
Dương Niệm Niệm đi thẳng vào vấn đề, nói: "Ta đến nhắc nhở, đừng có nói lung tung trước mặt trẻ con."
"Cô nói bậy gì trước mặt trẻ con?" Tống Tiền Trình trợn mắt giận dữ nhìn Diệp Mỹ Tĩnh một cái.
Vợ hắn miệng thối, thích nói linh tinh, chuyện này hắn biết, cũng đã nhắc nhở mấy lần, nhưng hiệu quả chẳng đáng là bao.
Bây giờ còn làm Dương Niệm Niệm phải tìm tới, chắc là có người mách chuyện nói xấu kia đến tai người ta rồi.
Diệp Mỹ Tĩnh nghe vậy, lập tức bốc hỏa, lớn tiếng hỏi: "Cô biết gì không mà lại hùa theo người ngoài mắng tôi?"
Chồng nhà người ta ai chẳng bênh vợ, chỉ có chồng nhà mình lại khác người, đúng là xui xẻo tám đời mới lấy phải cái người thế này.
Nếu không phải mọi người đều nói chồng cô ta là 'bát sắt', tìm đến tám người khiêng kiệu lớn đến rước cô ta, thì cô ta đã chẳng thèm lấy rồi.
Diệp Mỹ Tĩnh vừa gào lên một tiếng liền làm hàng xóm xung quanh chạy hết đến xem náo nhiệt.
"Sao vậy, Tiền Trình, hai vợ chồng lại cãi nhau à?"
"Chị dâu của Lục đoàn trưởng cũng ở đây à?"
"Rốt cuộc là có chuyện gì thế?"
Thấy Dương Niệm Niệm ở đây, ai nấy cũng đều lộ rõ vẻ tò mò.
Đừng thấy Dương Niệm Niệm đến khu nhà quân nhân không lâu, ai nấy cũng biết cô ta với Diệp Mỹ Tĩnh không ưa nhau, chỉ là không ngờ nhanh như vậy đã trực tiếp đối đầu.
"Mọi người đến vừa hay, giúp tôi phân xử thử xem."
Diệp Mỹ Tĩnh thấy đông người, không những không hạ giọng, mà còn được nước lấn tới: "Tôi chỉ nói đùa với An An thôi, cô ta đã đến nhà gây sự rồi, cho dù cô ta là vợ đoàn trưởng, thì cũng không thể bắt nạt đến cửa nhà tôi chứ?"
Nghe vậy, mọi người đều nhìn sang Dương Niệm Niệm, miệng thì không nói gì, nhưng ánh mắt đã thể hiện hết cả rồi.
Dương Niệm Niệm cười khẩy: "Lúc trước cô nói xấu tôi sau lưng An An, ta còn chưa thèm chấp. Hôm nay cô lại nói với An An là ta muốn mang nó vào thành bán, làm nó sợ đến oà khóc, ta đến nhắc nhở cô đừng hù doạ trẻ con thì có gì sai?"
Diệp Mỹ Tĩnh chế nhạo: "Tôi chỉ nói đùa thôi mà, đến mức làm nó sợ khóc sao? Nếu nó thật sự khóc thì chỉ có thể nói là nó nhát gan quá, con nhà lính mà sao lại sợ thế được?"
Một người hàng xóm thường hay hoà giải xung đột nói: "Chị dâu của Lục đoàn trưởng, tôi cũng thấy chuyện này không có gì to tát cả, không đáng để phải làm ầm lên cãi nhau."
Những người vây xem bên cạnh đều nhỏ giọng hùa theo, cảm thấy Dương Niệm Niệm đang làm quá lên.
Người lớn trêu chọc trẻ con là chuyện thường ngày, tại sao đến lượt cô ta thì lại thành ra chuyện phải cãi nhau thế này?
Dương Niệm Niệm không hề sợ những ánh mắt bất mãn đó, nói một cách dõng dạc: "An An là trẻ con, nó không biết thế nào là nói đùa. Ta là mẹ kế của nó, vốn dĩ nó đã lo ta không tốt với nó rồi, cô lại ở đấy thêm dầu vào lửa, nói nhỏ thì là chuyện nói đùa, nói lớn thì là gây ảnh hưởng đến mối quan hệ của gia đình quân nhân."
Chuyển chủ đề, cô lại dùng giọng cảm xúc nói: "Chuyện của An An mọi người đều biết, có thể các người không thương nó, nhưng không được làm tổn thương nó, nếu cô vẫn cảm thấy mình không sai, thì chúng ta lên gặp chính ủy phân xử."
Ban đầu mọi người còn cảm thấy Dương Niệm Niệm có hơi cậy quyền thế bắt nạt người, đến lúc nghe xong cô nói, rồi lại nhìn thấy mắt An An đỏ hoe, thì lại cảm thấy Diệp Mỹ Tĩnh ăn nói hơi quá thật.
Đặc biệt là khi đặt vào hoàn cảnh An An là con của liệt sĩ, thì mọi người lại càng cảm thấy Diệp Mỹ Tĩnh không đúng.
Thằng bé này vốn dĩ nhạy cảm, đa nghi, sợ bị bỏ rơi, Diệp Mỹ Tĩnh lại còn nói những chuyện như vậy trước mặt nó, thật sự làm ầm lên ở chỗ chính ủy thì cũng chẳng có lợi gì.
"Mỹ Tĩnh, cô mau xin lỗi chị dâu của Lục đoàn trưởng đi."
"Đúng đó, trẻ con đâu hiểu được lời nói đùa, cô đừng có làm An An sợ chết khiếp."
Nghe xong mọi người mới vừa rồi còn bênh cô, bây giờ lại như cỏ đầu tường quay sang hướng Dương Niệm Niệm, sắc mặt Diệp Mỹ Tĩnh còn thảm hơn cả củ cải nát dưới đất, cố chấp không lên tiếng.
Bảo cô ta xin lỗi, không có chuyện đó đâu.
"Xin lỗi đi." Tống Tiền Trình thấy cô ta không nhúc nhích, nổi giận quát lên.
"Anh làm ầm ĩ cái gì?"
Chồng mình lại bênh vực người ngoài, Diệp Mỹ Tĩnh vừa thấy mất mặt, vừa có chút sợ, nghiến răng đối phó cho xong chuyện: "Sau này tôi không nói nữa là được chứ gì."
Tống Tiền Trình xị mặt, trợn mắt trừng lên: "Cô mà còn dám ăn nói lung tung, thì tôi chắc chắn sẽ cho cô một trận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận