Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 80: Mọi người khen ta như là cọp cái a? (length: 8460)

"Trưởng ban chính trị Trương định con rể sao?" Trong đầu Chu Tuyết Lỵ hiện lên dáng vẻ của Tần Ngạo Nam, cười nói, "Chưa kết hôn, thì vẫn không tính là con rể chứ?"
Nhìn thấu tâm tư của Chu Tuyết Lỵ, Diệp Mỹ Tĩnh bĩu môi, "Không phải ta đả kích ngươi, Tần phó đoàn trưởng cưới con gái trưởng ban chính trị Trương, có thể giúp ích cho sự nghiệp, là môn đăng hộ đối. Con gái trưởng ban chính trị Trương là sinh viên, tướng mạo xinh đẹp, ngươi muốn giành đàn ông với người ta, còn lâu mới giành được."
Không đợi Chu Tuyết Lỵ nói tiếp, nàng lại nói, "Ta thấy ngươi với Liên đoàn trưởng khá hợp đôi, Liên đoàn trưởng đối nhân xử thế hào phóng, cũng có ý với ngươi, hai người các ngươi cố gắng qua lại, đừng nghĩ trèo cao cành."
Chu Tuyết Lỵ bị Diệp Mỹ Tĩnh tức đến phát điên, suýt chút nữa không nhịn được đẩy người từ cửa nhà đi ra.
Thấy Chu Tuyết Lỵ xấu hổ không nói gì, Diệp Mỹ Tĩnh cảm thấy nàng đúng là không biết điều, tưởng mặc cái váy mới là thành mỹ nữ, không soi gương nhìn lại mình ra sao.
Đừng nói Chu Tuyết Lỵ không xứng với Tần Ngạo Nam, coi như là xứng, nàng cũng không thể vì Chu Tuyết Lỵ mà đi đắc tội trưởng ban chính trị Trương và con gái ông ta.
Nghĩ đến đây, Diệp Mỹ Tĩnh nói, "Lời thật mất lòng, ngươi nếu không nghe lọt tai thì ta cũng hết cách, đằng nào ta cũng không đi làm mối cho ngươi, với cả, ngươi cũng đã nhận của Liên đoàn trưởng mấy xấp vải rồi, nếu còn lần lữa thì khác gì kẻ lừa đảo?"
Chu Tuyết Lỵ thực sự không nghe nổi nữa, vốn định trở mặt, nhưng nghe những lời phía sau, vội vàng nở nụ cười tươi, "Mỹ Tĩnh, cô cũng thật là, tôi chỉ đùa một chút thôi mà, sao cô lại cho là thật thế?"
Diệp Mỹ Tĩnh đang định nói gì, chợt liếc thấy xe của Tần Ngạo Nam đi qua bên cạnh, nàng giận dữ mắng một câu, "Tôi thấy nó đúng là hồ ly tinh đầu thai, suốt ngày chỉ biết quyến rũ đàn ông."
Dương Niệm Niệm ngồi trong xe Tần Ngạo Nam, qua gương chiếu hậu nhìn thấy Diệp Mỹ Tĩnh mặt mày ghê gớm, tuy không nghe rõ nàng ta nói gì, nhưng cũng đoán được chắc chắn chẳng phải lời hay.
"Cô đang nhìn gì vậy?" Thấy nàng cứ nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, Tần Ngạo Nam tò mò hỏi.
"Tôi đang nhìn Diệp Mỹ Tĩnh nói xấu tôi cái gì đây." Dương Niệm Niệm thu tầm mắt lại, nói thẳng, "Mấy bà quân nhân trong khu gia quyến rảnh rỗi sinh nông nổi thích tám chuyện lắm, Diệp Mỹ Tĩnh là chị cả trong đám đó, thấy tôi ngồi xe của anh, không biết sau lưng sẽ bàn tán những gì."
Tần Ngạo Nam tò mò hỏi, "Cô đến gây sự với Diệp Mỹ Tĩnh đến nỗi làm chủ nhiệm Đinh tức giận ngất đi, cũng vì chuyện này ư?"
"Anh biết cả chuyện này á?" Dương Niệm Niệm trêu chọc, "Xem ra đàn ông cũng thích bát quái nhỉ."
Tần Ngạo Nam hơi lúng túng, giải thích, "Cuộc sống của lính vốn nhàm chán, có chuyện gì là mọi người thích bàn tán cho giết thời gian, nhưng họ cũng không nói xấu cô đâu, mọi người đều khen cô cả đấy."
"Tôi mới đến đây không lâu, cũng không có giao du với lính tráng gì, còn đắc tội không ít các chị quân nhân, mọi người khen tôi chắc là như cọp cái ấy nhỉ?" Dương Niệm Niệm tự trào.
Sao nàng có thể giống cọp cái chứ?
Tần Ngạo Nam muốn nói mọi người đều khen Dương Niệm Niệm xinh đẹp, nhưng lại cảm thấy nói như vậy thì có vẻ hơi dở.
Chỉ đành chậm rãi nói, "Thật sự không có ai nói xấu cô đâu."
Dương Niệm Niệm cười, "Chắc là sợ Lục Thời Thâm nên không dám nói."
Có chồng là sĩ quan, đúng là nhiều cái lợi thật.
Tần Ngạo Nam im lặng, hắn cũng không thể phủ nhận, có lẽ trong đó thật sự có những yếu tố này.
Hắn chuyển chủ đề, "Cô định ra chợ đầu mối lấy hàng à? Tôi không tiện đường đó, chỉ có thể đưa cô đến gần thành thôi."
"Thả tôi ở phía bắc thành là được rồi." Gần phía bắc thành cũng sắp đến chỗ Khương Dương.
Tần Ngạo Nam gật đầu, để tránh không khí gượng gạo, hắn lại tìm chủ đề khác, "Cô có biết anh em Khương Dương đi đâu không? Hai hôm trước tôi định đến đưa cho họ ít đồ dùng, nhưng thấy họ xuất viện rồi."
Dương Niệm Niệm không định nói chuyện hợp tác làm ăn với Khương Dương, lắc đầu nói, "Có lẽ họ về nhà rồi, anh đừng lo, chân của Duyệt Duyệt hồi phục tốt lắm."
Tần Ngạo Nam không chút nghi ngờ, không hề nghĩ đến việc, Dương Niệm Niệm với khuôn mặt xinh đẹp hiền lành lại có thể nói dối.
Đến phía bắc thành, Dương Niệm Niệm xuống xe, đợi xe Tần Ngạo Nam đi khuất, nàng mới đi đến chỗ Khương Dương.
Anh rể của ông chủ cửa hàng ô tô đã đến, đang thương lượng với Khương Dương về chi phí làm nhà lều lớn, Khương Dương không quyết định được, lo đến đổ mồ hôi lạnh, đúng lúc trông thấy Dương Niệm Niệm tới.
Hắn chạy đến trước mặt Dương Niệm Niệm, kéo nàng sang một bên, nhỏ giọng nói, "Niệm Niệm, tôi cảm thấy có khả năng chúng ta gặp phải kẻ lừa đảo."
Dương Niệm Niệm quay đầu liếc nhìn hai người đàn ông đang đo đạc ở kia, nhíu mày hỏi, "Sao vậy?"
"Tôi vừa hỏi giá, hắn nói ít nhất phải 1500 tệ, còn muốn đưa trước 1000 tệ tiền vật liệu. Xây ba gian nhà ngói mới ở quê cũng không đắt như thế, thật không được thì chúng ta cứ mua vài mét bạt nilon rồi dùng cây gỗ dựng cái nhà lều sơ sài thôi vậy."
1500 tệ đối với Khương Dương mà nói, gần như là một con số trên trời, bán cả hắn và Duyệt Duyệt cũng chẳng có từng ấy tiền.
Thu phế liệu còn chưa biết kiếm được tiền không đây, đã phải tốn từng ấy tiền dựng nhà lều, đúng là quá oan.
Dương Niệm Niệm cân nhắc một lát, "Trước cứ bình tĩnh đã, tôi đến nói chuyện với họ thử."
Dương Niệm Niệm đi về phía hai người đàn ông trạc ba mươi tuổi, Khương Dương cũng vội vàng đi theo.
"Hai anh, tôi là chị của Khương Dương, về chi phí dựng nhà lều, hai anh có thể nói lại với tôi được không?" Dương Niệm Niệm lễ phép hỏi.
Hai người đàn ông thấy Khương Dương còn nhỏ, ăn mặc rách rưới như ăn mày, nói chuyện với hắn không được nhiệt tình lắm, nếu không phải anh rể giới thiệu, họ đã nghi ngờ mình bị lừa rồi.
Lúc này nhìn thấy Dương Niệm Niệm tới, xác định đơn này là thật, cả hai mới tươi tỉnh lên.
Người đàn ông lớn tuổi hơn tự giới thiệu, "Tôi là Cù Hướng Tiền, là anh rể của ông chủ cửa hàng ô tô."
Lại chỉ vào người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh, "Đây là em trai tôi, Cù Hướng Dương."
Cù Hướng Tiền không vòng vo, sau khi giới thiệu xong, liền bắt đầu vào thẳng chủ đề, "Trước đây tôi đã dựng nhà lều ở nhiều nơi rồi, cũng có chút kinh nghiệm, lúc đó chi phí cũng khoảng 1500 tệ, dưới cái giá này thì làm không được đâu."
Dương Niệm Niệm nghĩ một lát, thăm dò hỏi, "Nếu xây diện tích nhỏ hơn thì sao?"
Cù Hướng Tiền một mặt thành thật nói, "Cô em, tôi nói thật với cô, nếu nhà lều mà dựng nhỏ quá thì sau này thế nào cũng không đủ dùng đâu, còn phải dỡ đi dựng lại, lúc đó chi phí càng nhiều hơn, thà làm to ngay từ đầu."
Cù Hướng Dương cũng hùa theo, "Thu mua phế liệu không giống như làm ăn buôn bán khác, giá cả lên xuống thất thường, nếu cảm thấy gom về rồi giờ bán không có lời thì có thể để trong kho một thời gian, nếu cô xây nhà kho nhỏ thì cũng chẳng được tích sự gì. Chỗ này rộng lớn thế này, không tính toán cho tử tế là lãng phí đấy."
Dương Niệm Niệm tỏ vẻ khó xử, "1500 tệ đắt quá, có bớt được chút nào không?"
Khương Dương đang lo Dương Niệm Niệm bị hai anh em Cù thuyết phục đây, nghe nàng trả giá, liền thở phào nhẹ nhõm, còn tốt, nàng vẫn biết trả giá.
"Cô em, nếu cô không yên tâm thì có thể đi hỏi xung quanh xem sao, hai anh em chúng tôi dựng nhà lều nổi tiếng là trung thực, không bao giờ nói thách." Cù Hướng Tiền vỗ ngực đảm bảo.
Nghe vậy, Dương Niệm Niệm thay đổi bộ dáng đau lòng vì tiền lúc nãy, nghiến răng nói, "Vậy cứ quyết định như vậy đi, đến khi đó, các anh không được tăng giá nữa đâu đấy."
Hai anh em Cù Hướng Tiền liền làm ra vẻ đảm bảo, sau khi thương lượng xong là buổi chiều đến lấy tiền thì rời đi, để lại Khương Dương một vẻ kinh ngạc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận