Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 55: Hôn là sẽ không cách (length: 8010)

Trên mặt Lục Thời Thâm cuối cùng có chút biến sắc, cau mày nói, "Ta với Dương Tuệ Oánh chưa từng đụng mặt, không có bất kỳ quan hệ xác thực nào, Niệm Niệm không phải em dâu nhỏ gì, nàng là vợ hợp pháp của ta."
Lục Quốc Chí tức giận đến đau ngực, hắn không rõ con trai mình làm sao quen với Dương Niệm Niệm, nguyên nhân không quan trọng.
Hắn chỉ biết, Dương Niệm Niệm không học hành gì, còn Dương Tuệ Oánh là sinh viên, đây là khoảng cách quá lớn.
"Lúc đầu ta nhắm trúng Dương Tuệ Oánh có học thức, mới bỏ bao tiền để hai con quyết chuyện hôn nhân, sau này nó tốt nghiệp đại học, nhà nước sẽ phân công việc, coi như con xuất ngũ, vẫn tốt hơn, sao con lại hồ đồ vậy?"
"Niệm Niệm không kém gì Dương Tuệ Oánh, ta và Dương Tuệ Oánh cũng chưa chắc hợp." Lục Thời Thâm mặt không chút cảm xúc, không hề nghĩ cưới Dương Niệm Niệm là có gì thiệt thòi, "Chuyện đã an bài xong, Niệm Niệm sau này sẽ là vợ của ta."
Lục Quốc Chí giận dữ giơ tay muốn đánh Lục Thời Thâm, nhưng tay giơ lên rồi lại không nỡ đánh xuống.
Hắn thở dài nói, "Con đi nói chuyện với mẹ con đi."
Nói xong, quay đầu vào nhà chính.
Dương Niệm Niệm ung dung tự tại ngồi bên cạnh Mã Tú Trúc, mẹ chồng không nói gì, nàng cũng im lặng.
Nàng sẽ không chạy tới chịu mắng, giao hết cho Lục Thời Thâm giải quyết.
Dù sao là cha con, mẹ con, có giận dỗi thế nào cũng là người một nhà.
Nàng là người ngoài, lỡ lời một câu là bị soi mói, để bụng ngay.
Lục Thời Thâm thấy nàng ngoan ngoãn ngồi im không dám nói gì, tưởng nàng sợ sệt.
Bình thường nàng hoạt bát lắm, giờ lại rụt rè như vậy, Lục Thời Thâm có chút không quen, thậm chí có chút... đau lòng...
"Em đi vào bếp nấu cơm đi."
Dương Niệm Niệm đoán Lục Thời Thâm cố tình đẩy nàng ra, có thể là để bày kế, thường thì trong nhà, mẹ chồng vẫn khó chiều hơn bố chồng.
Nàng đưa mắt cổ vũ Lục Thời Thâm, rồi xách đồ vào bếp.
Chưa đầy hai phút, trong nhà chính đã vang lên tiếng the thé của Mã Tú Trúc.
"Hoàng Quế Hoa giỏi tính toán thật, trước hết để con gái đang học đại học làm mồi nhử, rồi dùng đứa con gái vô tích sự để mê hoặc con trai tôi. Giờ thì con gái nhỏ leo lên được con tôi, sống sung sướng, con gái lớn tiếp tục học đại học, tương lai ra trường tìm được tấm chồng tốt. Lợi lộc nhà nó hưởng hết, nhà mình lại gặp xui xẻo, đúng là đen đủi tám đời."
"Không được, tôi phải về ngay, tôi phải đến cái thôn của nó gào cho thiên hạ biết, nhà nó toàn phường gì..."
Dương Niệm Niệm trong bếp nghe mà khoái chí, Hoàng Quế Hoa tính kế nhà Lục, còn tính cả nguyên chủ, đáng bị chửi.
Chỉ là... Mắng Hoàng Quế Hoa thì cũng đừng mắng nàng chứ.
Trong nhà chính, sau khi Mã Tú Trúc oang oang chửi mắng một hồi, liền túm lấy Lục Thời Thâm, muốn anh ly hôn.
"Con phải bỏ nó, không thì mẹ không nuốt trôi cục tức này, bỏ xong mẹ lại kiếm cho con người khác tốt hơn, chúng ta kiếm người có học thức."
Con trai mình đẹp trai, lại là quân nhân, bao nhiêu cô gái tốt tranh nhau gả đây.
Không thì, coi như là...
A, thôi vậy, để chồng biết ý định của bà thì thể nào cũng bị mắng cho.
"Không ly hôn." Lục Thời Thâm trầm giọng thể hiện rõ thái độ, "Niệm Niệm sẽ sống với con, nếu mọi người không thích, con sẽ ít dẫn nó về nhà."
"Con ăn nói với mẹ như thế đấy hả?" Mã Tú Trúc không thể tin nhìn anh, không dám tin lời này từ miệng con trai nhỏ của mình, Bà run run môi chỉ trích, "Thảo nào người ta nói có vợ quên mẹ, tôi vạn vạn không ngờ, tôi liều cả nửa cái mạng, đi một vòng cửa Quỷ Môn Quan sinh ra đứa con trai, mà giờ lại có thể nói ra những lời như vậy, tôi, tôi..."
Tâm tình quá kích động, Mã Tú Trúc không thở nổi, mắt trợn trắng thiếu chút nữa ngất đi.
Lục Thời Thâm đỡ bà vào phòng nghỉ, một lúc lâu Mã Tú Trúc mới hoàn hồn, ngồi trên giường thở dài, như thể sắp tức chết đến nơi.
Lục Quốc Chí mặt mày ủ rũ khuyên bà, "Chuyện đã đến nước này, bà đừng giận nữa, Thời Thâm là quân nhân, ly hôn ảnh hưởng đến tiền đồ của nó."
Ông ta không muốn con trai ly hôn, một phần là lo ảnh hưởng đến tương lai của con trai, còn một phần do tư tưởng cổ hủ quấy phá.
Ly hôn, theo ông ta, là một việc vô cùng mất mặt.
(ghi chú rõ: Không phải tác giả xem thường ly hôn, đơn thuần là văn bên trong Lục Quốc Chí có tư tưởng như vậy.) "... "
Mã Tú Trúc mặt mày ủ ê không nói gì, thực ra bà nào có muốn con trai ly hôn đâu?
Chẳng qua chỉ nói bừa thôi.
Chẳng qua là bà nuốt không trôi cục tức này, trong thôn ai cũng biết con dâu nhỏ của bà là sinh viên, thấy bà thì khen bà có phúc, tốt số.
Nhìn xem, toàn chuyện quái quỷ gì thế này.
Việc này còn đau hơn ai tát bà mấy bạt tai.
Dương Niệm Niệm không ngờ thật sự làm Mã Tú Trúc tức ngất, nàng chạy ra nằm trên cửa muốn nghe trộm mấy câu, ai dè vừa áp tai lên cửa, Lục Thời Thâm đã mở cửa phòng.
Nàng suýt chút nữa đâm vào ngực Lục Thời Thâm, nghe trộm bị bắt gặp, nàng vội giả bộ quan tâm nét mặt Mã Tú Trúc.
"Mẹ không sao chứ ạ? Con nghe mẹ như bị tức ngất, nên chạy ra xem thử."
Lục Thời Thâm tiện tay đóng cửa phòng, "Nghỉ ngơi một lát sẽ ổn thôi."
Dương Niệm Niệm lén lút nhăn mặt, rồi vội về bếp nấu cơm, Lục Thời Thâm ở bên cạnh giúp.
Trưa mua một cân thịt nạc, Dương Niệm Niệm xắt hết, làm một đĩa thịt xào ớt, xào thêm hai món, một bát canh cà chua trứng, nấu nửa nồi cơm trắng.
Mùi thơm bay khắp sân, Mã Tú Trúc trong phòng cũng ngửi được mùi.
"Đây là làm món gì thế? Sao mà thơm quá vậy?"
Lục Quốc Chí đói bụng cả đường, giờ bụng cũng sôi ùng ục, ngửi mùi mà thèm rỏ cả nước miếng.
"Hình như có mùi thịt xào."
Trong lòng Mã Tú Trúc khó chịu, "Chúng ta vất vả nuôi con lớn, tiền làm ra đều nuôi Dương Niệm Niệm hết, nhìn nó mà xem, trắng trẻo mượt mà, quần áo nó mặc, cũng phải ba chục tệ, còn cái quạt điện trong nhà, tốn hơn trăm tệ đấy."
Nghĩ thôi đã xót tiền, trong nhà có bảy tám miệng ăn, tiền làm cả năm cũng chỉ hơn trăm tệ.
Hè đến người nóng nổi rôm sảy, cũng không dám mua quạt điện.
Dương Niệm Niệm lại ung dung hưởng thụ, vừa về nhà chồng đã ở trong nhà tốt như vậy, dùng cả quạt điện đắt tiền, khác nào hoàng hậu, chỉ thiếu mỗi người hầu.
"Không thể nói vậy, tiền trợ cấp của Thời Thâm, không phải vẫn gửi hết về nhà sao?" Lục Quốc Chí coi như là người biết điều, "Nếu trong nhà không có tiền của Thời Thâm, thì cũng đâu có sung túc vậy được."
"Chắc chắn là nó giấu tiền riêng." Mã Tú Trúc nghĩ thầm, "Lát nữa lúc ăn cơm, ông hãy nhắc chuyện mua nghé, tranh thủ lúc nó đang đuối lý, mà kiếm thêm ít tiền. Giờ nó có vợ rồi, sau này có khi nó không gửi tiền về nhà nữa cũng nên."
Con trai ba năm không về nhà, tiền trợ cấp thì trước giờ toàn bộ đưa hết cho nhà, tháng này đột nhiên lại không gửi.
Hai vợ chồng lo cho con, sợ nó xảy ra chuyện gì, nên mới tới thăm, tiện thể nghĩ tới xin tiền mua nghé.
Ai ngờ lại phát hiện chuyện khiến người tức giận như vậy.
"Tôi làm bố, sao dám mặt dày xin tiền trước mặt con dâu?" Lục Quốc Chí không muốn mở miệng.
"Được được được, chỉ có mình ông làm người tốt, còn ác thì để tôi làm."
Mã Tú Trúc xuống giường, bà phải xem đứa con dâu phá gia kia làm trò gì trong bếp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận