Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 114: Nàng sẽ không thật là ngươi đối tượng a? (length: 8045)

Phương Hằng Phi giật mình, cực kỳ khó chịu với giọng nói đột ngột vang lên sau lưng, cau mày hỏi:
"Đúng thì sao? Không đúng thì sao?"
Cùng Thính Giác không để ý sắc mặt hắn đang khó coi, thẳng thừng nói: "Nếu nàng là đối tượng của ngươi, ta chỉ có thể nói thẩm mỹ của ngươi có vấn đề. Cô nương vừa nãy dung mạo không bằng Dương Niệm Niệm, dáng người cũng không đẹp bằng nàng, lại còn ăn mặc như gà rừng giả vịt trời, căn bản không thể so sánh với Dương Niệm Niệm."
Lời này chạm nọc Phương Hằng Phi, hắn trừng mắt cảnh cáo Cùng Thính Giác: "Ngươi nói chuyện cẩn thận một chút."
"Sao ngươi lại tức giận như vậy?" Cùng Thính Giác cười hề hề, miệng mồm lanh chanh hỏi: "Nàng chẳng lẽ thực sự là đối tượng của ngươi à?"
Phương Hằng Phi nhớ tới lời Cùng Thính Giác hại Dương Tuệ Oánh, bỗng nhiên cảm thấy thừa nhận mối quan hệ của hắn với Dương Tuệ Oánh là một chuyện rất mất mặt.
Hắn nghiêm mặt trả lời: "Nàng là chị gái của Dương Niệm Niệm."
"Không thể nào?" Cùng Thính Giác bị đánh lạc hướng, mặt mày ngạc nhiên hỏi: "Khí chất sao kém nhau dữ vậy? Ngươi chắc chắn các nàng là chị em ruột à?"
Lời Cùng Thính Giác nói cũng chính là điều Phương Hằng Phi đang băn khoăn, hắn nghĩ mãi không ra, cùng một mẹ sinh ra mà sao hai người lại khác biệt lớn đến thế?
Phương Hằng Phi chưa từng gặp cha của Dương Niệm Niệm, cũng chưa từng gặp cha của Dương Tuệ Oánh, không biết các nàng giống ai, điều duy nhất có thể khẳng định là, hai chị em đều không giống Hoàng Quế Hoa cho lắm.
...
Nói về Dương Niệm Niệm, nàng đến chỗ Khương Dương ở, việc xây nhà xưởng tiến triển rất nhanh, dự tính khoảng bốn năm ngày nữa là có thể xong.
Mùa hè oi bức, mặt trời như đổ lửa, mới hơn tám giờ mà mặt trời đã như quả cầu lửa rồi.
Mặc dù hai anh em Cù Hướng Tiền đội mũ bảo hộ, da vẫn bị rám đen, mặt đen thui, trán không ngừng túa mồ hôi nóng.
Bọn họ không nói gì, lấy ca múc chút nước lạnh ở giếng cạnh đó, ừng ực tu cạn, rồi mới quay sang nói với Dương Niệm Niệm:
"Cô Dương, nhà xưởng sắp xong rồi, cô xem có chỗ nào cần sửa đổi không? Nếu không thì chúng tôi cứ theo yêu cầu ban đầu mà xây tiếp."
Dương Niệm Niệm nhìn về hướng nhà xưởng, nhìn kết cấu đã hoàn thành được bảy tám phần, nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, cụ thể là ở đâu nàng cũng không nói được.
Đi vòng quanh cái nhà kho lớn một hồi, nàng mới phát hiện vấn đề: "Lắp thêm một cái cửa sắt lớn đi, buổi tối đi ngủ cũng yên tâm hơn."
Thời đại này trộm cắp móc túi cũng không ít, Khương Dương không thể nào canh chừng ở đây suốt 24/24, lắp cửa chính cũng đỡ tốn công.
Cù Hướng Tiền chần chừ một chút, có vẻ khó xử nói: "Cũng được thôi, nhưng mà giá cả thương lượng lúc trước không bao gồm cửa sắt, nếu cô lắp thêm cửa sắt lớn thì có thể sẽ phải trả thêm khoảng 150 đồng."
Khương Dương nghe nói cần đến 150 đồng, trong lòng đổ mồ hôi hột, việc kinh doanh khắp nơi cần tiền, đáng tiếc hắn không giúp được gì, thậm chí hắn và Duyệt Duyệt còn phải nhờ Dương Niệm Niệm nuôi.
Dương Niệm Niệm không vội đồng ý, mà nhìn xung quanh, suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng hỏi: "Nếu mà bao quanh khu vực này bằng lưới sắt thì mất bao nhiêu tiền?"
Xung quanh khu này có chút trống trải, không làm tường vây thì không ổn.
Sau này xung quanh phát triển, sẽ có dân cư đến ở, trẻ con chạy đến đây chơi sẽ không an toàn.
Nếu để đồ đạc ở bãi đất trống bên ngoài thì sẽ có người nhòm ngó, quây lại cũng đỡ tốn công sức.
Cù Hướng Tiền liếc mắt một cái nhìn diện tích, thật thà nói:
"Nếu mà bao toàn bộ lại thì chắc chắn sẽ cần thêm một cái cửa sắt lớn nữa, như vậy tính tổng cộng ít nhất cũng phải 5-600 đồng, cụ thể thì tôi phải dùng thước đo lại."
Khương Dương lo Dương Niệm Niệm không đủ tiền, không xuống thang được, liền vội khuyên: "Niệm Niệm, hay là mình lắp cửa nhà xưởng trước đã, còn chuyện quây lưới sắt thì từ từ tính sau."
Dương Niệm Niệm lắc đầu: "Vẫn là quây lại bây giờ thì tốt hơn, sẽ an toàn hơn."
Nàng nhìn Cù Hướng Tiền: "Anh Cù, phiền hai anh đo đạc giúp tôi, nếu mà không quá 600 đồng thì cứ quây lưới sắt xung quanh luôn đi."
"Được, vậy chúng tôi đi làm việc."
Cù Hướng Tiền là một người làm ăn thật thà, không có nhiều mưu mô gian xảo, làm việc cũng rất thực tế, hai anh em mỗi ngày rạng sáng là tới, trời tối mới về.
Thấy hai người mồ hôi nhễ nhại, Dương Niệm Niệm tốt bụng nhắc nhở: "Dạo này trời nóng, buổi trưa nhiệt độ lên đến hơn 30 độ đấy, hai anh nhớ cẩn thận kẻo trúng gió."
Biết nàng có ý tốt, Cù Hướng Tiền cười xua tay: "Cô cứ yên tâm, bọn tôi quen làm việc ngoài trời rồi, không sao đâu."
Nghe hắn nói vậy, Dương Niệm Niệm cũng không nói thêm gì nữa, nàng cùng Khương Dương quay vào trong phòng, Khương Duyệt Duyệt lập tức mang ghế cho nàng ngồi, còn nịnh nọt đấm lưng cho nàng.
"Chị ơi, khi nào anh An An đến vậy? Em nhớ anh ấy quá."
Dương Niệm Niệm cười đáp: "Hai ngày nữa chị sẽ dẫn anh ấy đến chơi với em."
Nàng lại nhìn sang Khương Dương: "Mấy ngày nữa ta muốn về quê một chuyến, khoảng năm sáu ngày, anh ở nhà chăm sóc Duyệt Duyệt cẩn thận, còn việc khởi công thì chờ ta về rồi tính."
Khương Dương đang nghĩ đến chuyện quây lưới sắt, nghe Dương Niệm Niệm nói vậy, liền gật đầu, lo lắng hỏi:
"Mấy ngày nữa phải thanh toán tiền nhà xưởng, còn phải quây lưới sắt xung quanh nữa, liệu cô có đủ tiền không?"
"Chuyện tiền bạc, anh không cần lo, chẳng phải ta ngày nào cũng đi bán hàng rong sao?" Dương Niệm Niệm bây giờ mỗi ngày ít nhiều gì cũng có thu nhập hơn một trăm đồng, nói chung là cũng không tệ.
"Nhưng... Sau này chúng ta thu mua phế liệu cũng cần một khoản vốn không nhỏ." Khương Dương đề nghị: "Hay là thế này đi, tôi cũng đi bán hàng rong, như vậy sẽ có thêm một khoản thu nhập."
Dương Niệm Niệm cảm thấy đây là một ý kiến hay, suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh bán đồ nữ thì chắc chắn không được rồi, hay là anh bán đồ nam ở cạnh ta nhé? Ta có thể dạy anh cách bán quần áo, chờ anh quen việc thì ta về nhà, anh tự bán một mình."
Nghe vậy, Khương Dương có chút rục rịch: "Vậy chúng ta đi lấy hàng bây giờ nhé?"
"Đi thôi."
Dương Niệm Niệm đứng dậy, theo thói quen bế Duyệt Duyệt lên rồi đi ra ngoài.
Thấy nàng gầy yếu như vậy mà vẫn còn bế Khương Duyệt Duyệt, Khương Dương có chút không đành lòng.
"Chân của Duyệt Duyệt đã khỏi rồi, cô để nó tự xuống đi."
Dương Niệm Niệm đặt Duyệt Duyệt xuống xe ba bánh: "Không nặng bao nhiêu, anh nhanh mang hàng lên xe đi."
Hôm nay ra ngoài có chút muộn, đã hơn tám giờ rồi, còn phải đi lấy đồ nam nữa, phải tranh thủ thời gian.
Khương Dương cũng không chần chừ, nhanh nhẹn mang đồ trong nhà ra xe, đừng nhìn Khương Dương còn trẻ, sức lực cũng không hề nhỏ.
Thùng xe ba bánh vốn không lớn, chất đồ lên rồi lại thêm Duyệt Duyệt thì có vẻ hơi chật chội, Dương Niệm Niệm lại bế Duyệt Duyệt xuống.
"Ta đạp xe chở Duyệt Duyệt, anh đạp xe ba bánh đi."
Xe ba bánh đạp vừa đau chân vừa ê mông, Dương Niệm Niệm thật sự không thích đạp loại xe này.
Khương Dương thì ngược lại không sao cả, hắn tuổi trẻ sức khỏe, đạp xe ba bánh có khi còn bỏ xa Dương Niệm Niệm, vì chạy nhanh quá mà khi rẽ suýt chút nữa là lật xe, Dương Niệm Niệm không cho hắn chạy nhanh như vậy, hắn mới chịu chạy chậm lại một chút...
Bạn cần đăng nhập để bình luận