Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 52: Ngươi tại làm cái gì? (length: 8711)

Lục Thời Thâm gật đầu, "Ta đi tắm rửa, các ngươi ngủ trước."
Vẻ mặt hắn thản nhiên, dường như không có ý gì khác.
Dương Niệm Niệm cảm thấy hình như là nàng tự mình đa tình.
Dạo gần đây điều kiện sinh hoạt không tệ, nàng luôn cảm thấy trên lưng mình có thêm một chút thịt, thấy An An đã ngủ, nàng leo lên giường ngồi ở đầu giường co chân lại tập một hồi yoga.
Kiếp trước, sau khi học xong thời gian, ngoài chơi game ra nàng rất thích tập yoga. Vì tương đối ở nhà nhiều, thêm việc không nghĩ đến chuyện yêu đương, trong khi bạn cùng phòng đều đang hẹn hò thì nàng vẫn còn độc thân.
Chuyện cũ không thể nhớ, cũng không biết ba ba mụ mụ có thể chịu đựng được cú sốc mất nàng không, cũng may nàng không phải con một, trong nhà còn có một đứa em trai.
Cha mẹ bên cạnh còn có con trai, không đến mức sau này cô đơn...
Cơ thể của nguyên chủ khá mềm dẻo, Dương Niệm Niệm co chân, chắp tay trước ngực giơ quá đỉnh đầu, giữ nguyên tư thế, cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra.
Lục Thời Thâm vừa vào nhà, liền thấy Dương Niệm Niệm ngồi trên giường, đang làm những động tác kỳ quặc.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
"Tập thể dục giảm cân." Dương Niệm Niệm hạ tay xuống, cúi người bò đến giữa giường.
Quạt điện làm váy của nàng tốc lên một chút, lộ ra gần nửa eo, eo nàng thon thả trắng nõn, trắng đến chói mắt.
Lục Thời Thâm vội quay mặt đi, ngồi xuống mép giường, "Dạo này An An có nghịch ngợm không?"
Dương Niệm Niệm kéo chăn mỏng đắp lên đùi, "Rất ngoan, chúng ta ở chung rất tốt, hắn cực kỳ thích ăn cơm ta nấu."
Lục Thời Thâm liếc nhìn khuôn mặt đầy thịt của An An, giọng điệu hờ hững nói, "Nhìn ra."
An An đang ngủ say do quạt điện, hai người nói chuyện cũng không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn.
Dương Niệm Niệm lúc này ngủ không được, dứt khoát cùng Lục Thời Thâm tán gẫu về chuyện nhà.
"Khi ngươi mới đi làm nhiệm vụ, ta đi vào thành gặp phải kẻ trộm, sau đó đụng trúng phó đoàn trưởng Tần, nhờ có hắn giúp đỡ mới chế phục được kẻ trộm, giúp ta lấy lại tiền."
Lục Thời Thâm nhìn nàng, "Ngươi có bị thương không?"
Nàng yếu đuối như vậy, chắc lúc đó sợ lắm.
Dương Niệm Niệm lắc đầu, "Bị thương thì không bị, lúc phó đoàn trưởng Tần đè tên trộm xuống, ta có đánh hắn một cái."
Nàng hình như có ấn tượng rất tốt về Tần Ngạo Nam?
Lục Thời Thâm không lên tiếng, nhẫn nại nghe nàng nói tiếp, "Vốn định đưa kẻ trộm đến đồn công an, sau đó nghe hắn nói là trộm tiền để chữa bệnh cho em gái. Ta và phó đoàn trưởng Tần liền đến chỗ hắn ở xem sao, em gái hắn thật sự bị heo rừng kẹp trúng bị thương ở chân, thấy hai anh em không cha không mẹ thật đáng thương, chúng ta liền giúp em gái hắn nhập viện, bác sĩ nói nếu chậm một chút nữa, có khi em gái hắn sẽ mất mạng."
"Đúng rồi, tiền viện phí là ta chi ra, đợi hắn kiếm được tiền thì trả lại cho ta."
Lúc đó trong người không có nhiều tiền, Dương Niệm Niệm thấy tiếc tiền, hiện tại có tiền, nàng ngược lại không thấy tiếc nữa.
Lục Thời Thâm hỏi, "Hai anh em họ giờ ở đâu?"
"Bệnh viện nhân dân." Dương Niệm Niệm nói tiếp, "Anh ta tên Khương Dương, 16 tuổi, em gái anh ta mới 5 tuổi, nếu như chúng ta đưa anh ta cho công an, em gái anh ta sẽ không có người chăm sóc, cho nên cũng không đưa."
Lục Thời Thâm gật đầu, "Ngươi làm không sai, ngày mai đi thăm hai anh em họ một chút."
Hắn là quân nhân, trong lòng có tinh thần trượng nghĩa rất mạnh.
Không những không bị trách móc xài tiền lung tung, còn được khen ngợi, Dương Niệm Niệm thấy rất vui.
"Ta còn có một chuyện muốn nói với ngươi."
"Ngươi nói đi." Lục Thời Thâm đáp.
Dương Niệm Niệm chớp mắt nói, "Ta muốn làm nghề mua phế liệu, nhưng ta mặt dày không đủ, cũng ngại ra đường lớn tiếng đi mua đồ bỏ."
"Hơn nữa, ta cũng không muốn bỏ việc buôn quần áo, cho nên...ta muốn hợp tác với Khương Dương, hắn bỏ sức, ta bỏ tiền, ngươi thấy thế nào?"
Nàng có ý định cùng Lục Thời Thâm sống với nhau thật tốt, muốn cùng người ngoài hợp tác kinh doanh, chắc chắn là phải bàn bạc với Lục Thời Thâm một chút.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu.
Lục Thời Thâm đều giao toàn bộ tiền trợ cấp, nàng cũng phải có thành ý.
"Ngày mai gặp người đó rồi nói." Lục Thời Thâm không đồng ý ngay.
Dương Niệm Niệm mới hai mươi tuổi, không có kinh nghiệm xã hội, lòng người hiểm ác, hắn muốn gặp mặt Khương Dương mới đưa ra ý kiến được.
Lục Thời Thâm làm lính, nhìn người chuẩn hơn nàng, nếu Khương Dương được Lục Thời Thâm khẳng định thì nàng cũng yên tâm hơn.
Lòng người cách ruột, nên cẩn thận vẫn hơn.
Dương Niệm Niệm rất thích hình thức sống chung mọi việc đều có thể bàn bạc thế này.
"Ta muốn mua một chiếc xe đạp, đi lại sẽ tiện hơn, không cần chờ đến phiên đi chọn mua xe."
Vốn còn muốn mua tivi, nhưng nghĩ một lát vẫn thấy hiện tại không thích hợp.
Trong nhà mới có thêm quạt điện, lại mua thêm tivi, đợi lát nữa không riêng mấy bà quân nhân nói xấu sau lưng, mà có khi còn làm kinh động đến lão thủ trưởng.
Lục Thời Thâm gật đầu, "Đôi khi ta sẽ về trễ, không đón được ngươi, bình thường ngươi về nhà sớm, trời tối sẽ không an toàn."
"Ta bình thường hai ba giờ chiều sẽ về đến, ta đã bàn với chị Vương rồi, mỗi tháng trả cho chị ấy mười đồng, chị ấy sẽ lo cho An An bữa cơm trưa."
Dương Niệm Niệm ngáp một cái, nàng hơi buồn ngủ.
Lục Thời Thâm thấy vậy liền đi tắt đèn, "Ngủ đi."
Mắt Dương Niệm Niệm vẫn chưa thích nghi với bóng tối, không nhìn thấy gì, mò mẫm nằm xuống.
Lục Thời Thâm cũng tắt đèn lên giường, trong phòng tối đen, ngoài tiếng quạt điện ù ù ra, thì không nghe thấy gì nữa.
Hai người rất ăn ý, không ai nhắc đến chuyện của Đinh Lan Anh và Chính ủy Trương.
Ban ngày mệt mỏi cả ngày, lúc này Dương Niệm Niệm thực sự mệt, vừa nằm xuống chưa bao lâu liền ngủ say.
Bao nhiêu năm nay, Lục Thời Thâm đã quen với đồng hồ sinh học, vừa đến năm giờ rưỡi sáng, hắn liền tỉnh giấc.
Hắn vừa xuống giường, Dương Niệm Niệm liền tỉnh lại theo, dụi mắt hỏi, "Mấy giờ rồi?"
"Năm giờ rưỡi, ngươi ngủ thêm chút nữa đi, ta lái xe vào thành, không cần phải đi chờ mua xe, tối nay đi cũng được."
Vừa mới tỉnh ngủ, trong giọng nói của Lục Thời Thâm có mấy phần khàn khàn, nghe rất dễ chịu.
Dương Niệm Niệm ngồi dậy vươn vai một cái, "Không ngủ, dậy sớm chim có sâu ăn."
Dạo này làm ăn, nàng cũng đã quen dậy sớm, tối ngủ sớm, lúc này cũng không buồn ngủ.
Lục Thời Thâm ra khỏi phòng sau, nàng liền lấy bộ quần áo mới mua ra, là một chiếc váy rất đẹp, mua về mà nàng còn chưa mặc lần nào.
Để phối hợp với quần áo, nàng lại cố tình tết một bím tóc lệch bên vai.
Kiểu tóc này người bình thường sẽ không hợp, da đen thì lại càng không hợp, mặc vào sẽ rất quê mùa.
Dạo này Dương Niệm Niệm tuy hơi đen hơn trước một chút, nhưng so với người khác, làn da vẫn trắng sáng mịn màng hơn nhiều.
Thêm nữa mặt đầy đặn có sức sống, mặc bộ đồ này lên trông không khác gì một cô nàng xinh đẹp.
Lục Thời Thâm rửa mặt xong đi vào nhìn thấy nàng, cũng ngẩn người ra hai giây, lần đầu tiên hắn thấy một cô gái đẹp như vậy.
Dương Niệm Niệm cười duyên dáng, "Đẹp không?"
Lục Thời Thâm gật đầu không rõ ràng, vẻ mặt không được tự nhiên, lập tức đi đến bên giường gọi An An dậy ăn cơm. An An còn đang nằm mơ, bỗng nhiên bị đánh thức, hắn mơ màng nói mớ, "Thẩm Nhi là người tốt, còn mua quần áo mới cho ta mặc."
Sau khi An An đi học, hai người chuẩn bị đi vào thành.
Trước khi đi, Dương Niệm Niệm còn không quên khóa cửa nhà vệ sinh.
"Mới đầu ta không khóa nhà vệ sinh, cứ có người chạy tới đi vệ sinh rồi còn trét cả ra xung quanh, đầy sân đều là mùi phân thối, ghê chết."
Lục Thời Thâm hiểu rõ trong lòng, cũng không chỉ trích cách làm của Dương Niệm Niệm.
Hắn vừa làm nhiệm vụ trở về liền đi cùng Dương Niệm Niệm vào thành, mấy bà quân nhân khác nhìn thấy trong lòng lại ghen tức.
"Ta đã bảo rồi mà, Lục đoàn trưởng làm nhiệm vụ về, lúc này Dương Niệm Niệm có muốn cả sao trên trời thì hắn cũng sẽ đi lấy xuống."
"Cô ta nhìn cách ăn mặc kia xem, cứ như tiểu thư cành vàng lá ngọc ấy, xem ra đâu phải là người an phận sống qua ngày."
Bạn cần đăng nhập để bình luận