Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 204: Nếu nàng thật muốn ly hôn, hắn đem lựa chọn ra sao? (length: 8481)

Dương Niệm Niệm đã sớm đoán Lục Thời Thâm không có thời gian về.
Làm chị dâu, em gái xuất giá, dù sao cũng không thể không có chút biểu hiện nào.
Nàng đối với Lục Nhược Linh ấn tượng không tệ, cô em chồng này rất thẳng thắn, cần cù, cũng không thích gây chuyện, việc để nàng xuất chút của hồi môn cũng là tự nguyện.
Thế là chủ động nói, "Đã không có thời gian về, vậy chúng ta bỏ ra 100 đồng, cho em ấy làm của hồi môn nhé? Như vậy Nhược Linh ở nhà chồng cũng có mặt mũi, trong tay có chút tiền, cuộc sống của em ấy cũng sẽ dễ thở hơn chút."
Lục Thời Thâm trong đáy mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, "Có phải có hơi nhiều không?"
Không phải là không nỡ, chỉ là ở nông thôn gả con gái, của hồi môn nhiều nhất cũng chỉ hai cái chăn bông, vài bộ ga gối thôi, của hồi môn 100 đồng tiền, tuyệt đối là một khoản lớn nhất vùng.
Hắn không quản sổ sách, nhưng cũng biết chi tiêu trong nhà rất lớn, tiền trợ cấp của hắn còn lại không nhiều, nếu như của hồi môn 100 đồng, e rằng phải dùng đến tiền riêng của Dương Niệm Niệm.
Nàng không tiếc cho Nhược Linh nhiều tiền như vậy, có phải là chứng minh, nàng cũng không có ý định muốn ly hôn?
Lục Thời Thâm không dám hỏi trực tiếp Dương Niệm Niệm, lo lắng sẽ đẩy vấn đề ra ngoài mặt, mà đó lại là đáp án hắn không muốn nghe, sẽ càng khiến Dương Niệm Niệm nhanh chóng rời đi.
Nếu nàng thật sự muốn ly hôn, hắn sẽ lựa chọn thế nào?
Ép buộc giữ nàng bên cạnh, nàng chỉ sợ sẽ rất ghét hắn, sẽ không còn nguyện ý ở chung với hắn như bây giờ nữa.
Dương Niệm Niệm không biết rằng chỉ mới vài giây, Lục Thời Thâm đã nghĩ nhiều như vậy.
Nàng vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu, "Không nhiều, ta vốn còn định mua cho Nhược Linh một cái TV, nghĩ lại thôi. Em ấy mới gả đi chắc chắn sẽ không ở riêng, mọi người sống chung sẽ có nhiều chuyện, có TV, không chừng lại gây ra mâu thuẫn gia đình. Mà nói nữa, chị dâu cũng chưa có TV, nếu như mua cho em ấy mà không mua cho chị dâu, cũng không thích hợp, thôi cứ đợi kiếm nhiều tiền hơn rồi tính sau."
Tính cách nàng là vậy, với người nàng thích rất hào phóng, còn với người không thích thì hận không thể biến thành gà mái sắt.
Tuổi còn nhỏ, đã có thể nghĩ được chu đáo như vậy, đúng là không dễ.
Lục Thời Thâm dừng suy nghĩ, nhìn nàng nói, "Tiền của hồi môn đợi lần sau anh về, tự tay đưa cho Nhược Linh."
Dương Niệm Niệm cười tủm tỉm gật đầu, "Ta cũng tính vậy, bây giờ gửi về, nhất định sẽ bị bà bà tham ô, bà ấy chỉ biết có tiền thôi."
Vừa dứt lời, đã thấy An An khóc chạy về.
Đứa bé này bình thường rất hay quậy, lại đánh nhau với ai rồi?
Dương Niệm Niệm cất thư vào phong bì rồi đặt lên bàn, đỡ lấy vai An An quan tâm hỏi.
"Sao lại khóc thế? Là bị té hay là đánh nhau với bạn?"
Chu Hải Dương chạy theo sau An An, thở hồng hộc lớn tiếng mách tội.
"Là Thẩm Nhi làm An An khóc, con bé dẫm lên chân An An không xin lỗi, còn nói cô có tiền toàn tiêu cho mình, ngày nào cũng mặc quần áo khác nhau, còn không mua TV cho An An xem."
Ánh mắt Dương Niệm Niệm khựng lại, "Cái con Vu Hồng Lệ này đúng là gây chuyện."
Nàng lau nước mắt cho An An, giọng nói ngọt ngào, "Đừng khóc, ngày mai ta sẽ mua TV để trong phòng cho con, buổi tối các con nằm trên giường xem, không phải sang nhà người ta xem nữa."
An An và Chu Hải Dương gần đây rất quấn nhau, buổi tối đều ngủ chung một chỗ.
Vương Phượng Kiều đối với con trai toàn là kiểu nuôi thả, Chu Hải Dương không về nhà ngủ, bà cũng không hỏi, chỉ dặn Chu Hải Dương ở nhà Dương Niệm Niệm không được nghịch ngợm, không được gõ cửa là không được vào phòng ngủ của Dương Niệm Niệm.
Chu Hải Dương bình thường khá nghịch, ở nhà Dương Niệm Niệm thì lại cực kỳ nghe lời.
"Thẩm Nhi, cô nói thật đó chứ?" An An lập tức nín khóc.
Ngay cả Chu Hải Dương cũng kinh hãi, "Thẩm Nhi, cô không phải đang đùa trẻ con đấy chứ? TV đắt lắm, cháu nghe bọn họ nói một cái hơn trăm tệ đấy."
Dương Niệm Niệm cười nói, "Thẩm Nhi có bao giờ lừa các con đâu? Chỉ cần ngày mai trời không sấm chớp mưa gió, nhất định ta sẽ mua TV cho các con."
"A a, Thẩm Nhi muốn mua TV, cháu phải đi kể cho mẹ cháu biết tin tốt này."
Chu Hải Dương mừng như điên, cao hứng chạy về nhà, lúc chạy từ nhà chính ra còn bị vấp bậc thềm một chút, may mà Lục Thời Thâm kịp thời đỡ lấy, mới không bị ngã, hắn vừa đứng vững liền nhanh như chớp mà chạy đi.
Còn chưa đến ngoài cửa phòng đã hét lớn, "Mẹ ơi, mẹ ơi, cô Thẩm Nhi nói ngày mai sẽ mua TV."
Chu Bỉnh Hành đang xoa bóp vai cho vợ, nghe thấy tiếng con trai liền vội vàng đứng lên giữ khoảng cách với vợ, có chút bất mãn bị quấy rầy, trừng mắt nhìn Chu Hải Dương đẩy cửa chạy vào.
"Đừng có mà nói hươu nói vượn, con biết một cái TV bao nhiêu tiền không hả?"
"Con không có nói hươu nói vượn, là thật, cô Thẩm Nhi còn nói muốn mua TV lớn nữa đấy." Chu Hải Dương thề thốt giải thích.
Vương Phượng Kiều ngược lại tin thật, "Ta thấy có lẽ là thật đó, Niệm Niệm buôn bán kiếm được ít tiền, Lục đoàn trưởng trợ cấp cũng cao, tiền mua TV chắc là đủ."
Chu Bỉnh Hành vui vẻ, "Nếu là thật mua, tối mai bố sẽ đưa con sang nhà đoàn trưởng xem TV."
"Ta vẫn còn chưa hết tháng mà, sao mà đi được?" Vương Phượng Kiều oán trách trừng mắt nhìn chồng một cái, "Đều tại ông cả."
Chu Bỉnh Hành sờ sờ mũi, hắn cũng rất đau lòng vợ, nhưng mà ai biết cái kia nó lại bị thủng chứ?
Chu Hải Dương nghe chẳng hiểu gì, "Mẹ, cái gì chưa trăng tròn ạ?"
"Trẻ con biết cái gì mà hỏi, thôi đi tắm rửa nhanh lên."
Chu Bỉnh Hành nhẹ đá vào mông con trai một cái, Chu Hải Dương che mông kêu "A nha" một tiếng, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
So với Chu Hải Dương, An An thì lại không vui vẻ như vậy, nhăn nhó cái mặt nhỏ, lo lắng hỏi, "Thẩm Nhi, nhà mình nếu mà mua TV, có bị đói không ạ?"
Dương Niệm Niệm "phì" một tiếng cười, "Con yên tâm, có ba ba của con ở đây, đói không đến chúng ta đâu."
"Há, tốt quá."
An An vui vẻ khôn tả, hôn "chụt" một cái vào má Dương Niệm Niệm, hôn xong còn có chút ngượng ngùng, xấu hổ cúi đầu cười ngây ngô.
Lục Thời Thâm đi đến cạnh An An, nhíu mày thúc giục, "Đi tắm rửa đi."
An An vừa nghe ba ba nói liền vội vàng chạy vào phòng lấy đồ thay để đi tắm.
Dương Niệm Niệm kéo Lục Thời Thâm về phòng trong, "Em vừa mới hứa với An An ngày mai mua TV rồi, không thể nuốt lời được, không thì sau này chúng sẽ không tin lời em nữa, hay là mình tiện thể mua luôn tủ lạnh luôn nhé? Mua một lúc nhiều đồ như vậy, động tĩnh có hơi lớn không? Có ảnh hưởng gì đến anh không?"
Lục Thời Thâm lắc đầu, "Không sao, dân chúng đều sống cuộc sống trung bình, đó là biểu tượng quốc thái dân an, quốc gia ủng hộ hộ kinh doanh cá thể chính là để cho dân chúng đều được sống cuộc sống tốt hơn."
Dương Niệm Niệm yên tâm, "Không ảnh hưởng đến anh là tốt rồi, trước đây em lo ảnh hưởng đến anh nên mới không dám mua, đã không ảnh hưởng gì thì ngày mai em đi mua ngay, nhờ Khương Dương mang về."
Nghĩ đến gì đó, nàng lại hưng phấn nói, "Hôm nay em với Khương Dương bán hết thép ở trong lán, góp thêm tiền mua máy cày ở trạm thu mua phế liệu. Đợi làm ăn ổn định hơn chút, mình lại mua một cái xe cẩu cũ dùng tạm, đợi sắp xếp ổn thỏa xong, em muốn mua nhà mặt phố ở trong thành, anh thấy thế nào?"
Lục Thời Thâm phân tích, "Đa số quyền sở hữu nhà ở trong thành đều do chính phủ nắm giữ, nếu em muốn mua, có thể bắt đầu từ những nơi chưa cho thuê."
Những nơi đã cho thuê rồi thì đang có lợi nhuận, với lại chưa đến lúc hết hợp đồng, chính phủ sẽ không bán, ngược lại những nơi bỏ không sẽ dễ mua hơn.
Dương Niệm Niệm thấy rất có lý, nghĩ đến chuyện mua nhà mặt phố, trong lòng không nén nổi sự hưng phấn.
"Ngày mai em đi vào thành mua TV, sẽ tiện thể hỏi luôn về chuyện nhà mặt phố, em thấy hai năm gần đây kinh tế phát triển nhanh lắm, nếu giờ mình mua nhà mặt phố, sau này cho thuê thôi cũng đủ hai ta dưỡng già rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận