Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 226: Không có phí công khen ngươi, là cái thông minh cô nương (length: 10295)

Vội vàng trở về, cũng không đặt vé trước nên không có giường nằm.
Dương Niệm Niệm ngồi hơn nửa ngày, mệt mỏi toàn thân đau nhức, cũng may trên đường cực kỳ yên bình, chỉ là người hơi chịu khổ một chút.
Đến An Thành thì trời đã tối, buổi tối ở bên ngoài không an toàn, Dương Niệm Niệm tìm một quán trọ nhỏ ở lại, lúc đưa tiền phòng, ở cửa có ba người đàn ông cao lớn đi vào.
Vừa vào cửa, người dẫn đầu liền lớn tiếng nói: "Lão bản, cho chúng ta thuê một phòng."
Lão chủ quán trọ đang thối tiền lẻ thì dừng tay lại, đánh giá ba người rồi xác nhận: "Chỉ thuê một phòng thôi sao? Giường trong phòng không lớn, ba người ngủ không vừa đâu."
Người dẫn đầu nhíu mày mất kiên nhẫn: "Bảo ông thuê một phòng thì cứ thuê đi, nói nhiều làm gì?"
Thấy mấy người này có vẻ không dễ chọc, lão chủ quán cũng không muốn gây chuyện, vội gật đầu: "Được được được, tôi trả tiền thừa cho cô này rồi sẽ cho các anh thuê."
Nghe vậy, người dẫn đầu chuyển sự chú ý sang Dương Niệm Niệm.
Tuy Dương Niệm Niệm đang quay lưng về phía hắn, hắn không nhìn rõ mặt, nhưng nhìn cái cổ trắng nõn mịn màng của cô, liền biết cô gái này cũng có chút nhan sắc.
Hắn như thấy con mồi đã đến tay, khóe miệng từ từ nhếch lên.
Dương Niệm Niệm cảm thấy có ánh mắt phía sau lưng, không khỏi cau mày, nàng vừa nãy liếc mắt thấy có người đi vào, liền cố ý quay lưng về phía cửa, không ngờ vẫn bị người ta để ý tới.
Dáng vẻ xinh đẹp, có đôi khi quả nhiên là tai họa.
Nàng đã cố ý điệu thấp rồi, còn xui xẻo như vậy.
Thảo nào Lục Thời Thâm không yên tâm để nàng một mình trở về.
Lão chủ quán cũng để ý đến ánh mắt của người đàn ông kia, mau chóng đưa chìa khóa phòng và tiền thừa cho Dương Niệm Niệm, còn cố ý dặn dò:
"Buổi tối nhớ đóng cửa cẩn thận."
Dương Niệm Niệm không lên tiếng, cầm chìa khóa nhanh chóng đi ra, vừa tới đầu cầu thang, liền nghe thấy người đàn ông dẫn đầu hỏi lão chủ quán:
"Nàng ta ở phòng nào?"
Trong lòng Dương Niệm Niệm 'thịch' một tiếng, quay đầu liếc nhìn, vừa hay chạm mặt với người đàn ông đi sau người dẫn đầu, trong lòng nàng hoảng hốt, mau lên lầu.
Về đến phòng, trong đầu không khỏi nhớ đến tướng mạo của người đàn ông kia, ngũ quan của hắn giống An An đến mấy phần.
Nhất là môi và vẻ mặt, nhìn không khác gì nhau.
Chính bản thân người đàn ông kia cũng không chắc sẽ có thể sinh ra người giống vậy, giống như con của hắn.
Trước mắt, Dương Niệm Niệm không còn tâm trí để nghĩ đến những điều này, người đàn ông dẫn đầu vừa nãy hỏi phòng của nàng, rõ ràng là có ý đồ xấu.
Quán trọ này không thể ở được nữa.
Dương Niệm Niệm ngồi trên giường đợi vài phút, tính toán thời gian, ba người đàn ông kia chắc cũng đã về phòng rồi.
Nàng cầm túi hành lý nhẹ nhàng mở cửa phòng, ai ngờ vừa mở được một khe cửa, một bóng người cao lớn liền chen vào, che miệng đóng cửa lại, động tác cực kỳ nhanh chóng.
Dương Niệm Niệm còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe người đàn ông kia nói:
"Muốn sống thì đừng la, ta tới giúp cô, sẽ không làm khó cô đâu."
Dương Niệm Niệm vốn không có sự lựa chọn, nếu người đàn ông này muốn nàng làm gì, chỉ với mấy động tác vừa rồi thì nàng không thể chống cự được.
Có lẽ là vì người đàn ông này giống An An, trực giác mách bảo nàng người đàn ông này có thể không phải là người xấu, thế là gật đầu, biểu thị đã biết.
Bàn tay của người đàn ông nới lỏng lực một chút, thấy nàng quả thật không định lên tiếng, lúc này mới bỏ tay ra.
Nhìn thấy trên tay nàng vẫn còn cầm túi hành lý, một bộ dáng chuẩn bị bỏ trốn, cố ý nói:
"Cô cũng thông minh đấy."
Dương Niệm Niệm cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói mang theo chút sợ hãi, thử thăm dò: "Đại ca, nếu anh không đến làm khó tôi, vậy tôi có thể đi được không?"
Người đàn ông này rõ ràng là cùng một bọn với hai người kia, nàng không thể tin hoàn toàn người này được.
Nếu không tranh thủ thời gian đi, chờ hai người kia tới nữa thì nàng sẽ thực sự thảm.
Người đàn ông lắc đầu: "Không thể đi cửa được, phòng của chúng ta ở đầu cầu thang, bọn chúng sẽ không để cô đi đâu."
Dương Niệm Niệm hơi kinh hãi, đám người này quả nhiên không có ý tốt, tuy người đàn ông trước mắt cũng không chắc là người tốt, nhưng dường như nàng không còn lựa chọn nào khác.
Người đàn ông đã tới báo tin thì có lẽ sẽ có cách gì đó.
"Vậy tôi phải đi bằng cách nào?"
"Cô cũng thật tin tưởng ta." Người đàn ông trêu chọc một câu, cũng không nói nhiều nữa, đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra nhìn xuống: "Đi đường này đi!"
Dương Niệm Niệm đi qua, vịn vào cửa sổ nhìn xuống, mí mắt giật một cái: "Đây là lầu hai, tường cũng không có chỗ nào để bám, tôi nhảy xuống có khi sẽ thành tàn phế mất, thì làm sao đi được."
Người đàn ông quay người lại nhìn quanh phòng một vòng, không nói hai lời, trực tiếp giật ga giường ra, một phát dùng lực liền xé đôi ga giường, đồng thời buộc hai đầu lại với nhau.
Dương Niệm Niệm hiểu ý, nhận lấy ga giường từ tay hắn, nhanh chóng buộc vào người.
Đáy mắt người đàn ông lóe lên chút tán thưởng: "Không uổng công khen cô, cô gái thông minh."
Dương Niệm Niệm căng mặt ra, thay đổi bộ dáng rụt rè ban nãy, mặt mày đầy vẻ hào hiệp của chị đại: "Đại ân không có gì báo đáp, ta sẽ ghi lòng tạc dạ."
Nói xong, nàng khom lưng cầm túi hành lý leo lên cửa sổ, nhắc nhở hắn: "Anh phải giữ chặt đấy."
Người đàn ông đánh giá ga giường rồi cười tà một tiếng: "Ta có một người bạn khá tốt, nếu không phải cậu ấy đã có vị hôn thê, ta thực sự muốn giới thiệu cô cho cậu ấy."
Dương Niệm Niệm mặt đen lại, đã đến nước này rồi, còn muốn giới thiệu đối tượng cho nàng?
"Ta đã kết hôn rồi."
Người đàn ông nhún vai: "Cậu ta cũng có đối tượng rồi."
Nói xong, liền nắm chặt ga giường, từ từ thả Dương Niệm Niệm xuống dưới, thấy sắp chạm đất, hắn đột ngột buông tay, mông của Dương Niệm Niệm tê rần.
Người này là cố ý đúng không?
Nàng nhìn thấy ga giường vẫn còn một đoạn ở trong tay người đàn ông kia đấy.
Đến khi nàng đứng lên ngẩng đầu nhìn thì rèm cửa đã được kéo lại, người đàn ông đã không còn thấy bóng dáng.
Sợ hai người đàn ông kia phát hiện nàng không có ở đó thì sẽ đuổi theo, Dương Niệm Niệm cũng không dám chần chừ, đi dọc theo đường lớn tìm một quán trọ khác để ở, nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra, lòng còn sợ hãi, cả đêm không dám chợp mắt.
Chuyện tối nay quá kỳ lạ.
Cũng không biết người đàn ông kia sao lại giúp nàng, có phải là trò đùa ác ý nào không, rồi lại đột nhiên tìm tới.
...
Nói về bên này, đợi đến khoảng mười giờ đêm, người đàn ông dẫn đầu cạy cửa phòng mà Dương Niệm Niệm ở ban nãy, sau khi vào nhà liền nhảy lên giường.
Nhảy hụt rồi, hắn liền bật dậy mở đèn, nhìn thấy căn phòng trống trơn, lập tức nổi trận lôi đình:
"Mẹ nó, người đâu rồi?"
Hai người đàn ông đứng canh cửa đi vào, một tên xấu xí suy đoán: "Có khi nào đi vệ sinh rồi không?"
Quán trọ này, trong phòng không có nhà vệ sinh, nhà vệ sinh đều là dùng chung.
Người đàn ông giống An An ngậm điếu thuốc trong miệng, tùy ý nhìn quanh phòng, rồi nói:
"Hành lý không còn, chắc chắn là đã chạy rồi."
Người đàn ông dẫn đầu giận dữ: "Ta chẳng phải bảo ngươi với con khỉ ốm canh ở đầu cầu thang rồi sao? Sao nàng ta chạy được?"
Khỉ ốm mặt mày ỉu xìu: "Ta với Phi ca luôn chú ý đến đầu cầu thang, không thấy nàng ta ra ngoài mà, lúc chúng ta đi vệ sinh cũng không dám đi cùng lúc, chỉ sợ nàng ta chạy mất."
Phi ca ném điếu thuốc đang ngậm trên miệng xuống đất, dùng mũi giày chà chà, đến khi tàn lửa trên mẩu thuốc tắt ngúm, mới ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hắn rơi xuống giường: "Ga giường không thấy, chắc chắn là nghe thấy ông hỏi lão chủ quán số phòng, đoán được chúng ta sẽ tìm đến, nên sợ quá chạy mất."
Người đàn ông dẫn đầu chửi: "Mẹ nó, thật mất hứng, còn tưởng tối nay có thể thoải mái một chút chứ."
Phi ca nhét tay vào túi quần, nhìn người đàn ông dẫn đầu nói:
"Hổ ca bảo chúng ta đến làm việc, chuyện còn chưa xong mà, bớt gây sự thì bớt đi một chút, nàng ta chạy thì cứ chạy đi. Chờ mọi chuyện xong xuôi, Hổ ca cao hứng, gái gú của hắn, chả phải muốn gì có nấy à?"
Nghe nói như vậy, sắc mặt của người đàn ông dẫn đầu lập tức khá hơn, cũng không còn bực mình chuyện vịt đến miệng lại bay mất nữa.
"Biết nàng ta chạy thì lão tử đã ngủ rồi."
Nói xong, hắn nhấc chân đi ra ngoài.
Phi ca đi một bước về phía giường, thân người nghiêng một cái, liền ngả lên giường: "Các ông qua kia ngủ đi, tôi ngủ ở đây, phòng đã thuê rồi, để trống cũng phí."
Người đàn ông dẫn đầu cũng không phản đối, chỉ là quay đầu nhắc một câu: "Lỡ con nhỏ kia quay lại thì ông đừng độc chiếm đấy."
Dương Niệm Niệm ở quán trọ một đêm, trời vừa sáng đã mang đôi mắt thâm quầng ra khỏi quán.
Đang buồn rầu không biết đi đâu đón xe nhờ thì không ngờ lại gặp thôn trưởng đi vào thành để lấy thuốc cho con dâu.
Nàng nhếch môi cười gian xảo: "Thôn trưởng, cũng thật là trùng hợp đấy, tôi vừa về đã gặp ông rồi."
Thôn trưởng lạnh sống lưng, cô tổ tông này không phải theo người đàn ông của nàng đi tòng quân rồi sao?
Sao giờ lại trở về rồi?
Sợ Dương Niệm Niệm về thôn nói lung tung, ánh mắt ông ta né tránh cười gượng: "Cô không phải theo quân đi rồi sao? Sao lại về đây? Lần này về định ở bao lâu?"
Dương Niệm Niệm biết ông ta đang sợ cái gì, cười đáp: "Ở mấy hôm rồi đi, lần này tôi về thăm bà, không định về nhà mẹ đẻ."
Thôn trưởng thở phào nhẹ nhõm, đang định tìm cớ rời đi thì nghe Dương Niệm Niệm nói: "Thôn trưởng, ông định về đấy à? Tiện đường cho tôi đi nhờ một đoạn đi! Sáng sớm thế này chẳng có xe bò nào cả."
Bím tóc đã nằm trong tay người ta nắm lấy, thôn trưởng cũng không dám cự tuyệt, chỉ có thể trái lương tâm đáp ứng yêu cầu của Dương Niệm Niệm, "Hì hục hì hục" đạp xe chở Niệm Niệm từ trong thành về thôn Cá Lớn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận