Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 143: Lục Thời Thâm bằng cái gì như vậy tốt số? (length: 8199)

Qua quan sát, Dương Niệm Niệm để ý thấy, sở dĩ Trâu Thích Thảo mạnh mẽ như vậy, tất cả là nhờ cậy vào "mẫu bằng tử quý", mà người con trai cả Mã Nhạc Kiệt lại khá có bản lĩnh.
Nghĩ đến Mã Nhạc Kiệt lúc nào cũng ra vẻ quan cách, nàng tò mò hỏi, "Mã Nhạc Kiệt làm nghề gì vậy?"
Lục Thời Thâm lắc đầu, "Mấy năm nay ta ở trong quân ngũ, không nghe đến chuyện của bọn hắn."
Lục Khánh Xa xen vào nói, "Núi cao sinh kiệt làm việc cho người ta, dạy học ở trường, năm ngoái mới lên làm phó hiệu trưởng, trường học của thôn họ bây giờ có mấy trăm học sinh."
Dương Niệm Niệm bĩu môi, "Một cái phó hiệu trưởng trường tiểu học ở nông thôn, còn chẳng phải giáo viên chính thức, cũng làm ra vẻ vênh váo."
Mấy người vào sân, Lục Khánh Xa và Lục Thời Thâm liền bù đầu vào làm việc, Dương Niệm Niệm đến bên cạnh giếng giúp Lục Nhược Linh rửa rau.
Lục đại cữu mụ vừa vào sân đã đi vào bếp hỗ trợ, Trâu Thích Thảo thì vênh váo tự đắc đi vào nhà chính, ngồi xuống chễm chệ như hoàng hậu nương nương, ra vẻ như Hoa phi, nhìn ai cũng không vừa mắt.
Biết tính tình của bà ta, mọi người cũng không ai đi trêu chọc, cũng chẳng ai nịnh bợ Mã Tú Trúc cùng ngựa tiểu cữu.
Mã Nhạc Kiệt ra vẻ không vui nói, "Mẹ, con thấy Lục Thời Thâm làm lính, thật là được nước, chẳng thèm để ý đại cô và cha con gì cả."
Trâu Thích Thảo bĩu môi nói, "Không mời thì không mời, ngược lại người ta mới mất mặt, người trong thôn nhìn thấy cha ngươi và đại cô không ra mặt, chắc chắn sẽ sau lưng cười chê nhà hắn không biết điều."
Mã Nhạc Kiệt thấy cũng có lý, vốn dĩ trong họ hàng chỉ có mình hắn là đáng gờm nhất, từ khi Lục Thời Thâm lập công rồi trở nên nổi trội, mọi người thỉnh thoảng lôi ra khen, nghe riết hắn cũng thấy phiền.
Thật không ngờ, Lục Thời Thâm khi còn bé ngốc nghếch vậy, vào quân đội lại thành ra người ra dáng.
Sau này lại nghe nói Lục Thời Thâm định cưới một cô vợ sinh viên, sau khi biết hắn trong lòng hết sức bất công, cảm thấy trời xanh bất công.
Đúng là trớ trêu thay khi Lục Thời Thâm bị lừa cưới.
Hôm nay còn muốn tới xem kịch vui đây, không ngờ Lục Thời Thâm lại cưới được một cô vợ xinh đẹp như tiên.
Hắn thật không thể hiểu nổi, Lục Thời Thâm dựa vào đâu mà tốt số vậy chứ?
Bên cạnh, Mã Hạo mắt mị mị nhìn kỹ Dương Niệm Niệm đang ngồi bên giếng rửa rau, nuốt một ngụm nước bọt, sờ cằm cười đểu.
"Lục Thời Thâm đúng là may mắn, vợ sinh viên chạy mất mà vẫn cưới được cô vợ xinh đẹp như hoa như ngọc, nhìn cái eo nhỏ mông cong đó, trông thật bốc lửa. Lúc nàng trợn mắt, có thể hút hồn người ta đi mất."
"Nhìn ngươi có tí tiền đồ đó." Biết em trai là người thế nào, Mã Nhạc Kiệt liếc xéo hắn một cái, "Em đừng làm mất mặt, nàng là biểu tẩu của em."
Mã Nhạc Kiệt hiện giờ là phó hiệu trưởng, vài năm nữa hiệu trưởng về hưu thì hắn sẽ lên thay vị trí, trong nhà không thể xảy ra chuyện xấu.
Trâu Thích Thảo giọng âm dương quái khí nói, "Nếu nàng là người đoan chính, ai trêu chọc cũng chẳng làm ra chuyện mất mặt đâu."
Mã Hạo thì mặt dày mày dạn nói, "Đại ca, anh có vợ rồi nên không biết cái khổ của người độc thân, em 25 tuổi đầu rồi vẫn còn một mình, thấy phụ nữ xinh đẹp, trong lòng không có ý nghĩ mới là lạ đấy? Anh là anh cả mà không quan tâm đến hôn sự của em trai gì cả."
Mã Nhạc Kiệt ghét bỏ liếc nhìn em trai mặt dày, nghiêm mặt không nói gì.
Em trai trời sinh mắt gà chọi, tướng mạo chẳng ra gì, lại còn lêu lổng thích gây chuyện thị phi, trong thôn chẳng ai ưa, bình thường còn không tôn trọng cả chị dâu.
Vợ anh ta từng kể không ít lần, nói em trai ở trước mặt chị dâu nói mấy lời dơ bẩn, nếu không phải nể mặt cha mẹ thì anh đã đánh cho một trận rồi.
Gần đến giờ ăn cơm, nhà lục đại dì mới thong thả đến, vào nhà chính thì đã bắt chuyện với Trâu Thích Thảo, không có ý vào bếp phụ giúp.
Mấy người Diêu mến liên nhanh chóng làm xong đồ ăn, Lục Chí Xa sắp xếp mọi người ngồi xuống, đàn ông ngồi ở sân, phụ nữ ngồi trong nhà ăn cơm.
Ngoại trừ hai anh em Mã Tú Trúc, những người khác coi như đã đến đủ.
Ban đầu định làm ba bàn, kết quả chỉ cần hai bàn.
Đến lúc ăn cơm, sau khi mọi người đã ngồi xuống, Lục Quốc Khánh đột nhiên đứng lên nói, "Nhà tiểu thúc còn chưa tới, để con đi gọi họ."
Lục Thời Thâm ngăn cản, "Không cần, ngồi xuống ăn cơm đi."
Lục Quốc Chí cũng nói, "Không đến thì thôi, nhà mình không nịnh bợ ai cả." Anh ta với người em thứ ba vốn dĩ mối quan hệ không tốt, lúc còn trẻ vì tranh chấp đất đai không ít lần cãi vã.
Cha và anh đều lên tiếng, Lục Quốc Chí liền ngồi xuống không đi, nhà tiểu thúc không tới, tám phần là do chuyện Lục Thời Thâm đi lính mà ra.
Đi có thể chưa chắc đã mời được, nhà tiểu thúc chắc chắn cũng chẳng vui vẻ gì.
Đồ ăn của nhà Lục mấy năm gần đây vào bữa tối đều rất phong phú, Trâu Thích Thảo vốn định tới chế giễu người ta, vừa ngồi vào bàn đã giống như tám trăm năm chưa được ăn no, tướng ăn hết sức khó coi.
Thiếu Lục Quốc Kiến và anh em Mã Tú Trúc, không khí ăn uống trái lại càng hài hòa hơn.
Lục Thời Thâm ở quân đội lập công lớn, ít nhiều gì cũng có chức tước, trong họ hàng xem như là người có năng lực nhất.
Mã Tú Trúc chỉ là một bà nội trợ, chẳng đáng để vì Mã Tú Trúc mà đắc tội với Lục Thời Thâm.
Huống hồ, người ta là mẹ con, bây giờ ầm ĩ thế thôi chứ lát nữa làm hòa thì vẫn là người một nhà, thật sự không cần phải nhúng tay vào việc nhà của người ta làm gì.
Hành động đánh Lục Khánh Xa của ngựa tiểu cữu là một hành động dại dột, nói trắng ra, chính là ỷ có con trai giỏi mà ra oai đó thôi.
Ai mà không biết ngựa tiểu cữu vẫn luôn ở sau lưng khen Mã Nhạc Kiệt có tài hơn Lục Thời Thâm, nói cái gì con trai ông ta là trí thức, không giống Lục Thời Thâm chỉ làm một tên lính quèn, biết đâu có ngày phải chuyển nghề.
Ai nấy trong lòng đều rõ như ban ngày, chỉ là không nói ra mà thôi.
Mã Nhạc Kiệt uống chút rượu, thấy mọi người một câu cũng không nhắc đến cha hắn, trong lòng càng khó chịu.
Mục đích hôm nay đến chính là muốn xem trò cười của Lục Thời Thâm, bây giờ trò cười chưa thấy mà Lục Thời Thâm còn chẳng buồn đi mời cha hắn đến, đây chẳng phải cố tình gây khó dễ, khinh thường nhà hắn sao?
Càng nghĩ càng giận, Mã Nhạc Kiệt mượn hơi rượu, nói ra mấy lời quái gở để châm chọc.
"Thời Thâm, nghe nói vợ anh mở sạp buôn bán ở Hải Thành, anh làm lính thế này, chẳng sợ nàng làm mấy chuyện đầu cơ trục lợi mà ảnh hưởng đến tiền đồ của anh à?"
Mã Hạo cũng có chút men say, lập tức phụ họa theo anh trai châm chọc nói.
"Đúng đó, Thời Thâm, anh mau quản vợ anh đi, đừng để nàng ở ngoài bán buôn, tiếng lành đồn xa thì mất mặt lắm. Anh cả của tôi là phó hiệu trưởng của trường đấy, nếu người ta biết vợ anh buôn bán ở ngoài đường thì mặt mũi nhà Mã đều bị vứt hết. Ảnh hưởng đến tiền đồ của anh thì không sao, dù sao anh làm đại đội trưởng cũng có phải quan chức gì lớn lao, nhưng lại ảnh hưởng đến anh cả của tôi thì không được."
Lục Thời Thâm không uống rượu, cho nên trong lúc mọi người cụng ly nói chuyện, anh luôn giữ im lặng, đến khi nghe hai anh em nhà Mã nói vậy, sắc mặt anh trầm xuống, cau mày hỏi.
"Niệm Niệm là vợ của ta, làm sao lại làm mất mặt nhà Mã?"
"Nói thì nói thế, nhưng người ta cứ đồn ra ngoài, không phải bảo con dâu của biểu cậu tôi đi bưng mặt ra đường kinh doanh hay sao?" Mã Hạo cố cãi.
Mã Nhạc Kiệt cũng gật đầu theo, giọng điệu dạy dỗ người khác nói.
"Anh làm lính cũng có tiền lương rồi, cũng không đến nỗi không nuôi nổi gia đình, sao lại để cho nàng làm mấy việc mất mặt vậy chứ? Tuy nói là nhà nước hiện giờ ủng hộ kinh doanh hộ gia đình, nhưng mà ở cái vùng quê nhỏ này của chúng ta, mọi người đều xem thường mấy cái trò đầu cơ trục lợi đó lắm."
Bình thường hai anh em cũng chẳng mấy hòa thuận, nhưng lúc này thì lại đồng lòng chống đối người ngoài.
Lục Thời Thâm hờ hững nhìn hai anh em nhà Mã, "Ai cảm thấy mất mặt thì cứ để đũa xuống rồi ra ngoài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận