Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 249: Hắn cùng An An có mấy phần như, có cái gì đặc thù? (length: 8265)

Dương Niệm Niệm có chút áy náy, nếu Lục Thời Thâm biết lần này nàng trở về suýt chút nữa gặp chuyện thì chắc chắn sẽ không cho nàng một mình chạy lung tung nữa.
Không thể để hắn vừa làm nhiệm vụ vừa lo lắng cho mình được.
Tốt nhất vẫn là không nên nói thật.
Nàng hắng giọng, "Cái đó... là khi ta xuống xe lửa, ở quán trọ nhỏ gặp hắn, hôm đó xuống tàu trời đã tối, ta bèn tìm quán trọ ở tạm, vừa khéo hắn cũng đến trọ. Ta nghe giọng hắn thì hình như cũng là người An Thành, không biết là thôn nào thôi."
Trong mắt Lục Thời Thâm thoáng hiện lên chút dò xét, hắn khẽ nhíu mày hỏi, "Chỉ có một mình hắn?"
Dương Niệm Niệm không hiểu sao hắn lại hỏi như vậy, nửa thật nửa giả đáp, "Còn có hai người đàn ông nữa, trông họ có vẻ như là dân buôn bán."
Còn có phải là dân buôn bán đàng hoàng không thì nàng cũng không chắc lắm, những người kia toát lên vẻ hung hãn, không giống đám côn đồ du thủ dục.
Nhất là gã đàn ông như An An kia, quá mức nổi bật.
Lục Thời Thâm im lặng hai giây, "Hắn và An An giống nhau mấy phần, có điểm gì đặc biệt?"
Dương Niệm Niệm nghiêm túc nghĩ một lúc, "Có năm sáu phần giống đấy! Nhất là dung mạo, chẳng qua là hắn cười lên thì lại mang vẻ đào hoa, tà mị vô cùng."
Nói xong, nàng mới thấy Lục Thời Thâm hỏi có hơi lạ, không giống phong cách thường ngày của hắn, dường như hắn rất hứng thú với người đàn ông kia.
Dương Niệm Niệm bỗng cảm thấy có điều gì đó đang muốn trồi lên, giống như một bí mật nào đó sắp được hé lộ.
Không nhịn được, nàng truy hỏi, "Ngươi chắc chắn ba của An An đã chết rồi ư? Ngươi tận mắt thấy hắn chết à? Có mang thi thể về không? Hay là hắn chỉ bị mất tích thôi?"
Lục Thời Thâm không ngờ đầu óc nàng lại logic như vậy, liền chuyển chủ đề, "Bọn họ có gây phiền phức cho ngươi không?"
Dương Niệm Niệm bị hắn nhìn chằm chằm mà thấy áy náy, ánh mắt nàng lấm la lấm lét, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Không, không có mà, họ gây phiền phức cho ta làm gì, ta đâu có quen biết hắn..."
Lục Thời Thâm trầm giọng ngắt lời nàng, giọng nghiêm túc, "Nói thật đi."
Dương Niệm Niệm hoài nghi, Lục Thời Thâm gắn camera trên người nàng, sao hắn cứ như đang có mặt tại hiện trường vậy, biết cả là nàng không nói thật?
Kỹ năng diễn xuất của nàng giờ tệ đến thế rồi à?
Thấy không gạt được nữa, nàng đành khai thật, nhưng vẫn cố ý nói cho mọi chuyện đơn giản.
"Gã đàn ông đi cùng hắn là một tên dê già, định xông vào phòng ta tối hôm đó, sau đó gã đàn ông giống An An kia đến báo tin, thả ta đi. Ngươi yên tâm, ta lanh trí lắm, không hề bị thương cũng chẳng bị hoảng sợ, đâu có va chạm chính diện gì với họ đâu."
"À mà, lúc về, ta lại gặp hắn trên tàu, hắn với hai người đàn ông kia cùng nhau đi Hải Thành."
Lục Thời Thâm day day trán, đáy mắt đầy vẻ lo lắng, rồi lặp lại lời đã nói trước đó, "Sau này cho dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng tự ý đi đâu một mình."
Một cô nương mà đi xa một mình thì rất nguy hiểm, nếu gặp phải kẻ xấu, không may mắn thì hậu quả sẽ khôn lường.
Dương Niệm Niệm hơi khó xử, "Vậy việc ta đi Kinh Thị học thì sao?"
Lục Thời Thâm nhìn nàng, "Ta sẽ đưa ngươi đi."
Dương Niệm Niệm nhìn kỹ Lục Thời Thâm một chút, không biết có phải do ảo giác không mà trong mắt hắn nàng lại thấy chút gì đó hoảng loạn, giống như hắn rất sợ mất nàng vậy.
Chẳng lẽ là do cái "Ác mộng" kia để lại bóng ma tâm lý ư?
Quả nhiên, dù người đàn ông có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có mặt yếu đuối của mình.
Dương Niệm Niệm có chút xót xa cho hắn, nàng ôm hắn an ủi, "Được rồi, anh đừng lo lắng, em sẽ tự bảo vệ mình thật tốt, không chạy lung tung nữa."
Lục Thời Thâm cũng chẳng biết phải làm gì với nàng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Một mùi khét lẹt từ nồi bay ra, Dương Niệm Niệm mới nhớ ra vẫn còn nồi thịt kho tàu đang nấu trên bếp, nàng vội vàng buông Lục Thời Thâm ra, lật đật chạy đi mở nắp nồi.
"Xong rồi, cháy khét hết cả rồi."
Không khí bỗng chốc bị khuấy động trở nên sôi nổi hơn.
Dương Niệm Niệm múc thịt kho tàu ra nồi, rồi lại nấu thêm canh cà chua, trong bếp tràn ngập mùi thức ăn thơm lừng, nghe bụng nàng kêu ọc ạch.
An An và Lục Nhược Linh cũng ngửi thấy mùi thơm mà chạy vào bếp, giúp bưng bát đũa.
Lục Nhược Linh nhìn đồ ăn trên bàn, mắt sáng rỡ, "Chị dâu, mình ăn uống thịnh soạn quá vậy? Từ lần trước mấy anh chị về bày tiệc rượu, em chưa được ăn bữa nào đầy đủ như vậy nữa. Mấy bữa trước, ba mẹ em toàn mua tim lợn với phổi về ăn, nó rẻ."
Ở nông thôn thường ăn cơm thô, trước khi anh hai cưới vợ, ngày lễ tết nhà cũng chỉ ăn cơm gạo lức, làm gì có khi nào được ăn cơm trắng thỏa thuê như vậy, còn được ăn no căng bụng nữa chứ!
Đây đúng là khoảng thời gian như ở trên tiên giới mà?
Thật muốn véo vào má mình xem có phải đang mơ không.
Dương Niệm Niệm, "Cứ mở rộng bụng mà ăn, sau này ở đây, bữa nào cũng sẽ được ăn no. Muốn ăn gì thì cứ nói, chị sẽ mua về làm cho em ăn, tự làm cũng được."
Mắt Lục Nhược Linh sáng lên, "Chị dâu, ở đây có phải chị phát tài rồi không?"
Cô bé đã từng đi thu mua phế liệu, nhưng chẳng đoán ra được là mua ve chai có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
An An vênh mặt tự hào, "Thẩm Nhi là trùm phế liệu đấy."
Lục Nhược Linh đang tính toán xem một tháng "trùm" có thể kiếm được bao nhiêu, suy nghĩ nửa ngày rồi hỏi, "Chị dâu, một tháng chị có kiếm được một hai trăm đồng không ạ?"
Chưa đợi Dương Niệm Niệm trả lời, An An đã chõ mồm vào, "Chắc chắn là không chỉ có vậy, con nghĩ phải kiếm được ba trăm ấy chứ."
Dương Niệm Niệm bị màn đối đáp một người hỏi một người trả lời của hai đứa làm cho cười đau cả bụng.
Lục Thời Thâm đưa đũa cho chúng, "Ăn cơm thôi."
Lục Nhược Linh đã sớm đói bụng, cầm đũa lên liền ăn ngấu nghiến, thịt kho tàu thơm quá chừng, khoai tây sợi sao mà cũng ngon nữa vậy?
Dương Niệm Niệm mấy ngày nay cũng chưa ăn ngon gì, lại thêm cả ngày ngồi tàu chẳng bỏ bụng thứ gì, giờ cũng đói đến dính cả bụng vào lưng rồi.
An An thì khỏi phải nói, trẻ con cả ngày chạy nhảy ngoài đường, nhanh đói hơn, nhà Vương Phượng Kiều điều kiện gia đình có vậy thôi, cả tuần may ra mới được ăn mặn một bữa.
Chỉ riêng có Lục Thời Thâm, dù đói đến đâu thì tướng ăn vẫn cứ đẹp mắt như thường, không hề có chút dáng vẻ của người đang ăn như hổ đói.
Quả đúng là đại tướng quân được rèn luyện từ kiếp trước, một số thói quen sinh hoạt đã sớm ăn sâu vào xương cốt rồi.
...
Nói về phía nhà chính ủy Trương, không khí thì chẳng mấy tươi vui, ông vừa về đến nhà thì thấy cô con gái đang nấu cơm trong bếp, liền cau mày hỏi.
"Sao con lại đang nấu cơm thế? Mẹ con đâu?"
Chính ủy Trương một lòng muốn nuôi dạy con thành tài, từ nhỏ đã không cho con gái con trai vào bếp, đây đã là một quy định rõ ràng của gia đình rồi.
Trương Vũ Đình thấy ba mình về thì như gặp được cứu tinh, "Mẹ con biết tin chị Niệm Niệm đỗ đại học thì buồn bã quá, đang nằm trên giường rồi, ba nhanh vào khuyên mẹ đi!"
Chính ủy Trương mặt hầm hầm đi vào trong buồng, Đinh Lan Anh nằm trên giường quay lưng về phía cửa, nghe thấy tiếng động thì quay lại nhìn một cái, rồi lại quay lưng đi.
"Cô làm cái gì đấy?" Chính ủy Trương bất mãn hỏi.
"Tôi làm cái gì?" Giọng Đinh Lan Anh có vẻ giận dữ, "Trong lòng tôi khó chịu, không được nằm nghỉ ngơi à?"
Ai mà vui vẻ nổi chứ? Nhưng có khó chịu thì làm sao bây giờ?
Để người ngoài biết thì không biết sau lưng họ sẽ cười nhạo nhà bà như thế nào nữa.
Chính ủy Trương mặt nặng mày nhẹ nói, "Tin con dâu Lục đoàn trưởng đỗ đại học mới vừa truyền tới mà cô đã nhăn nhó giả ốm, giở trò rõ rành rành như vậy, người ngoài sẽ nói chúng ta ra sao?"
Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến thì Đinh Lan Anh lại càng tức giận.
"Có phải là lão thủ trưởng đứng sau giở trò quỷ không? Dương Niệm Niệm, một con nha đầu nhà quê mà làm sao có thể thi đỗ Kinh Đại?"
Nếu chỉ là đỗ đại học thì bà còn chẳng tức giận đến vậy, đằng này lại còn đỗ được vào cái trường mạnh hơn cả trường của con gái bà gấp trăm lần, trong lòng bà có thể thoải mái mới là lạ.
Nghĩ tới nghĩ lui, bà càng thấy chuyện này không bình thường...
Bạn cần đăng nhập để bình luận