Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 2: Ngồi xe lửa đi binh sĩ (length: 7842)

Dương Thiên Trụ sợ nàng đổi ý, tranh thủ thời gian nói, "Ngươi chỉ cần đáp ứng gả là được, thích trở về hay không thì tùy, sau đó mẹ ta không cần ngươi nuôi."
Dương Niệm Niệm lau khô nước mắt, "Vậy cứ quyết định như thế, các ngươi đưa địa chỉ của Lục Thời Thâm cho ta, rồi cho ta chút lộ phí, ta muốn đi tìm hắn."
"Niệm Niệm..."
Nhìn ánh mắt kiên quyết của Dương Niệm Niệm, Hoàng Quế Hoa đột nhiên có chút hối hận vì đã tính toán con gái út như vậy.
"Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ta sẽ đưa ngươi ra ga tàu."
Lo Hoàng Quế Hoa mềm lòng, Dương Thiên Trụ kéo bà ra khỏi phòng.
Vào đến nhà chính, Hoàng Quế Hoa lau nước mắt khóc không thành tiếng, "Niệm Niệm đây là hận chúng ta thấu xương rồi."
Dương Thiên Trụ ngược lại không chút lo lắng, "Mẹ, người cứ yên tâm đi, nàng chỉ là nhất thời nổi nóng thôi, người thấy có người phụ nữ nào lại đoạn tuyệt quan hệ với nhà mẹ đẻ? Chờ nàng đến bên đó, qua một hai tháng cơn giận sẽ tan thôi."
Dương Niệm Niệm tính cách có chút nhu nhược, không có tâm cơ, người cũng hiền lành, nàng có thể nhảy xuống sông cũng không bỏ nhà trốn đi, có thể thấy tình cảm của nàng với gia đình rất sâu nặng, không thể nào thật sự đoạn tuyệt với họ cả đời.
Hoàng Quế Hoa nghe vậy, trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn một chút, cũng nín khóc, nhưng nghĩ kỹ lại vẫn lo lắng.
"Niệm Niệm đến đó, chẳng phải là không gạt được nữa sao? Nhỡ Lục Thời Thâm không ưa Niệm Niệm thì sao?"
Nhà họ Lục đến giờ còn không biết người đã đăng ký kết hôn với Lục Thời Thâm là Dương Niệm Niệm đây, nhà bọn họ vẫn cứ tưởng là cưới cô con gái lớn đang học đại học.
Dương Thiên Trụ lại nghĩ đơn giản, "Niệm Niệm so với Tuệ Oánh xinh đẹp hơn, Lục Thời Thâm quanh năm tham gia quân ngũ, chẳng mấy khi gặp được phụ nữ, thấy Niệm Niệm xinh đẹp như vậy, không mê mới lạ. Với lại quân nhân không dễ ly hôn, ly hôn sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn, chỉ cần hắn không ngốc, chắc chắn sẽ không ly hôn, rồi sau đó hắn cùng Niệm Niệm quay về, chúng ta chỉ cần nói vài lời hay xin lỗi là xong."
Tuy không muốn khen Dương Niệm Niệm xinh đẹp hơn Dương Tuệ Oánh, nhưng thực tế Dương Niệm Niệm đúng là rất xinh, nhan sắc của Niệm Niệm còn hơn cả minh tinh điện ảnh, da dẻ lại còn trắng nữa.
Nếu Niệm Niệm không đẹp, Phương Hằng Phi cũng sẽ không để ý đến nàng, lúc hai người yêu nhau, Phương Hằng Phi tuy chưa nhận được giấy báo nhập học đại học, nhưng cũng là sinh viên có học thức tài giỏi.
Dương Niệm Niệm lúc này cũng đang tự đánh giá nhan sắc của mình, nàng soi kỹ trong gương một chút, xác định thân thể này quả thực rất xinh đẹp, sau đó nhẹ nhàng thở ra.
Lục Thời Thâm cũng là người bị hại, vợ là sinh viên lại biến thành một cô thôn nữ chín năm không hoàn thành nghĩa vụ giáo dục, chắc chắn sẽ rất tức giận, nếu như nàng mà xấu xí nữa thì chỉ sợ Lục Thời Thâm sẽ muốn tát chết nàng mất, có ngoại hình đẹp một chút, nàng cũng sẽ có thêm chút lợi thế.
Haiz! Tuy kiếp trước nàng cũng là sinh viên, nhưng mà vô dụng thôi, nguyên thân không có bằng đại học, cái bằng tốt nghiệp đại học ở thời đại này chính là chìa khóa mở cánh cửa tương lai, năm 1983 sinh viên rất được coi trọng, Dương Tuệ Oánh thi đỗ đại học, cả làng đều thấy vẻ vang.
Nhất là trưởng thôn, mỗi lần gặp người nhà bọn họ đều rất nhiệt tình.
Đáng tiếc nguyên chủ vì làm chị gái mà từ bỏ việc học, đúng là một cô ngốc.
...
Sáng sớm hôm sau, Dương Thiên Trụ đưa Dương Niệm Niệm ra ga tàu, sợ nàng bỏ chạy, một mực đưa nàng lên tàu, mới đưa tiền cùng bánh rán hành cho nàng.
"Hai đồng tiền này với vé tàu em cầm cho kỹ, còn có bánh rán hành, đây là mẹ anh sáng sớm làm cho em đó, em mang trên đường ăn."
Dừng một chút, hắn lại bổ sung, "Em hận anh cũng được, đừng hận mẹ, bà ấy thương em lắm, mấy cái bánh bột ngô này đều là bột mì đấy, thường ngày cả nhà không dám ăn."
Dương Thiên Trụ cùng Dương Tuệ Oánh có năm sáu phần giống nhau, đều là lông mày rậm mắt to môi dày, rất hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của thời đại này, ngược lại, Dương Niệm Niệm mang tướng mạo của cha nàng, ngũ quan tinh xảo hài hòa, cộng thêm vẻ rạng rỡ và làn da trắng nõn, đặt vào bất kỳ thời nào cũng đều là mỹ nhân.
Dương Niệm Niệm giật lấy đồ từ tay Dương Thiên Trụ, cười lạnh, "Đừng có nói mấy lời buồn cười đó nữa, tiền bán thân của tôi có hơn một trăm đồng cơ mà? Mấy thứ này gộp lại cũng chưa đủ tiền lẻ."
Năm sáu trăm cây số, mới đưa cho nàng hai đồng, rõ ràng là lo sợ nàng cầm tiền bỏ trốn, trực tiếp cắt đứt đường về của nàng.
Dương Thiên Trụ thấy thái độ này của nàng, cũng nổi cáu, "Đừng nói khó nghe như vậy, nếu em không gả cho Lục Thời Thâm, chưa chắc đã tìm được ai tốt hơn hắn đâu."
Nói xong, hắn quay người xuống tàu bước nhanh rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại lấy một cái.
Dương Niệm Niệm xách túi vải cùng bánh rán hành chen vào trong toa, vừa đối chiếu vừa đổi tiền tìm mãi mới ra được chỗ ngồi của mình, là chỗ ngồi đôi, chỗ của nàng ở phía ngoài hành lang, người bên trong chưa tới, Dương Niệm Niệm kiễng chân, chuẩn bị nhấc túi hành lý lên giá, kết quả chân trượt một cái, đồ vật không nhấc lên được, còn suýt ngã.
"Cẩn thận."
Đằng sau đột nhiên có người lên tiếng, còn đỡ lấy tay của nàng một chút, lúc nàng đứng vững rồi thì nhanh chóng rút tay về.
"Tôi không sao."
Dương Niệm Niệm lắc đầu, nhìn lại, đứng đằng sau nàng là một quân nhân ngũ quan đoan chính, thân hình rắn rỏi, nàng linh quang lóe lên, vô thức nghĩ thầm, nếu Lục Thời Thâm cũng tuấn tú như vậy thì tốt.
Người đàn ông bị Dương Niệm Niệm nhìn đến có chút ngại, mặt hơi đỏ lên nói: "Để tôi giúp cô nhé!"
Anh ta cao hơn một mét tám, cao hơn Dương Niệm Niệm gần một cái đầu, rất dễ dàng đưa túi vải lên trên.
"Cảm ơn anh."
Dương Niệm Niệm gật đầu cảm ơn, tránh không làm cản trở lối đi của người khác, ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ, người đàn ông bên cạnh lại vẫn đứng bất động, nàng cảm thấy kỳ lạ.
"Anh mua vé đứng hả?"
"Không phải." Người đàn ông lắc đầu, ngượng ngùng cười cười, "Chỗ ngồi của tôi ở bên trong cô."
Sợ nàng không tin, người đàn ông còn đưa vé ra cho nàng xem, Dương Niệm Niệm cũng không nhìn kỹ, chỉ thoáng thấy tên anh ta là Tần Ngạo Nam.
"A!" Dương Niệm Niệm vội đứng dậy nhường chỗ, "Xin lỗi, tôi không biết."
"Không sao."
Tần Ngạo Nam ngồi vào trong rồi, Dương Niệm Niệm mới ngồi xuống, hành lang người qua lại rất nhiều, đa số đều mang vác đồ đạc cồng kềnh, thỉnh thoảng lại va vào vai của nàng.
Tần Ngạo Nam thấy vậy, chủ động đề nghị đổi chỗ với Dương Niệm Niệm, Dương Niệm Niệm mừng còn hơn bắt được vàng, ngồi ở chỗ gần cửa sổ không bị ai va chạm, vô cùng thoải mái, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, Tần Ngạo Nam thì lại như Lôi Phong sống vậy, một lát giúp người ta tìm chỗ, một lát lại giúp người bỏ đồ, sức lực vừa khỏe lại nhiệt tình.
Mãi đến khi tàu chuyển bánh, anh mới ngồi xuống, mồ hôi nhễ nhại, cả áo cũng ướt.
Dương Niệm Niệm lại bắt đầu suy nghĩ, không biết Lục Thời Thâm trông như thế nào, có phải cũng tốt bụng như anh ấy không.
Tiếng tàu ầm ầm vang lên, trong toa nóng bức còn có một mùi khó chịu, Dương Niệm Niệm nghĩ chắc những cái bánh rán hành này phải để dành mới được, trong hoàn cảnh như thế này, nàng căn bản không ăn nổi gì.
Sáng sớm dậy hơi sớm, tiếng ồn của tàu nghe như khúc hát ru, Dương Niệm Niệm rất nhanh đã mệt lả, đầu cứ gật gà gật gù, trong mơ màng, tìm được một vị trí thoải mái, liền an tâm ngủ thiếp đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận