Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 85: Ta còn không mò qua tám khối cơ bụng đây (length: 6983)

Lục Thời Thâm mặt mày nghiêm nghị, "An An trong nhà có quạt điện, Duyệt Duyệt ngủ bên kia trong phòng mát một chút."
Dương Niệm Niệm cười trộm, tên này cũng biết mở mang rồi.
Nàng hắng giọng một cái, "Ta một mình dán là được rồi, ngươi mau ăn cơm đi, mệt cả ngày rồi, ăn cơm xong sớm một chút tắm rửa rồi đi ngủ."
Lục Thời Thâm không nhúc nhích, "Không vội, giúp ngươi dán báo xong đã."
Dương Niệm Niệm hết ý kiến, thằng nhóc này sao cứ khen một câu là không kiềm được thế?
Mới còn khen hắn mở mang ra đấy.
Thấy hắn không động đậy, Dương Niệm Niệm trực tiếp đoạt lấy tờ báo trong tay hắn, "Mau ăn cơm đi, tay chân ngươi vụng về, ở đây chỉ vướng víu thôi."
"..."
Lục Thời Thâm không rõ tâm tình của Dương Niệm Niệm, vì sao đột nhiên nổi nóng, thấy nàng nhất quyết không muốn để hắn giúp, cũng đành đi vào bếp.
Dương Niệm Niệm để lại cho hắn một bát lớn thức ăn, Lục Thời Thâm bưng bát đũa lên bắt đầu ăn trong bếp.
Hắn ở trong quân đội đã thành thói quen, ăn cơm nhanh hơn người bình thường, nhưng tướng ăn thì không khó coi.
Ăn cơm xong, hắn tiện tay rửa chén đũa trong bếp, Dương Niệm Niệm cầm quần áo hắn thay ra giặt đứng ở cửa bếp nói, "Ta để quần áo thay ra giặt trong nhà tắm rồi, chút nữa ngươi đi tắm luôn đi."
Lục Thời Thâm cảm thấy Dương Niệm Niệm tối nay có gì đó không đúng, nhíu mày trầm ngâm một lát, hình như không nghĩ ra được kết luận gì, khi từ bếp bước ra, Dương Niệm Niệm đã trở về phòng ngủ rồi.
Tắm rửa xong, Lục Thời Thâm định đi lấy quần áo mặc thì phát hiện Dương Niệm Niệm chỉ lấy quần, không lấy áo.
Lục Thời Thâm cởi trần đứng ở cửa phòng một lúc lâu, mới đẩy cửa đi vào, đối diện với đôi mắt thẳng tắp của Dương Niệm Niệm, thần sắc hắn có chút không tự nhiên giải thích.
"Ngươi quên lấy áo cho ta rồi."
Tuy là đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thấy Lục Thời Thâm cởi trần để lộ ra tám múi cơ bụng đứng trong phòng, tim Dương Niệm Niệm như mất nhịp, nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mặt cũng nóng bừng như bị lửa đốt.
Nàng tỏ vẻ tùy tiện nói, "Trời nóng thế này, lại không có quạt điện, ta không lấy áo cho ngươi, dù sao cũng ở nhà mình, không sao đâu."
"Trên người ta có sẹo, sẽ dọa ngươi." Lục Thời Thâm bước vào phòng, vươn tay muốn lấy áo trên tủ đầu giường.
Dương Niệm Niệm lúc này giống như cao thủ luyện võ, tốc độ nhanh cực kỳ, một tay ấn xuống tay hắn.
"Sớm muộn cũng phải làm quen, hơn nữa, đó đều là chứng cứ công lao hiển hách của ngươi, mỗi vết sẹo đều có ý nghĩa riêng, ta không sợ."
Đối diện với đôi mắt trong suốt kiên định của Dương Niệm Niệm, cùng với xúc cảm mềm mại trên mu bàn tay, Lục Thời Thâm đột nhiên cảm thấy trong phòng có hơi nóng.
Không khí nhất thời có chút mập mờ, Dương Niệm Niệm mặt đỏ bừng nhắc nhở, "Mau tắt đèn đi ngủ đi."
Nói xong, nàng như khúc gỗ nằm thẳng đơ trên giường.
Lục Thời Thâm đi đến bên tường tắt đèn, vừa lên giường nằm xuống, Dương Niệm Niệm đã như con lươn 'Oạch' trượt đến, gối đầu lên vai hắn, cảm giác được bắp thịt Lục Thời Thâm đột nhiên căng cứng, nàng da mặt dày kiếm cớ.
"Ta vừa bị vẹo cổ, gối lên tay ngươi ngủ dễ chịu hơn, đầu ta không nặng nhỉ? Có đè ép ngươi không?"
"Không có."
Giọng Lục Thời Thâm trầm thấp hơn vừa nãy, sợi tóc nàng thoảng qua cằm hắn, có chút ngứa.
Sợ mạo phạm đến nàng, Lục Thời Thâm một mực không hề động đậy.
Dương Niệm Niệm gối đầu lên cánh tay rắn chắc của hắn, chỉ cảm thấy người hắn như bốc cháy, nóng bỏng cả người.
Thật ra mà nói, trời nóng như vậy, áp vào một cái lò sưởi lớn, cảm giác chẳng dễ chịu chút nào.
Hối hận không mua quạt điện gấp vạn lần.
Đợi một hồi, không thấy Lục Thời Thâm có bất kỳ động tác nào, trong lòng Dương Niệm Niệm lại lẩm bẩm, sớm biết lần trước không nên cắt chiếc áo phông này làm băng vệ sinh.
Mặc áo phông, vén lên một chút lộ ra chân dài, chắc Lục Thời Thâm sẽ phun máu mũi đây.
Đã là vợ chồng, Lục Thời Thâm không động, nàng chủ động một chút... Chắc không sao đâu?
Dương Niệm Niệm giả vờ điều chỉnh tư thế ngủ, tay nhỏ thuận thế đặt lên bụng dưới của Lục Thời Thâm, tay nàng còn chưa kịp làm gì thì đã bị một bàn tay lớn vững vàng giữ lại.
"Đừng nghịch." Giọng Lục Thời Thâm trầm thấp, lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
Hắn đã cố hết sức kiềm chế mình.
Nếu như Dương Niệm Niệm còn có động tác gì nữa, hắn khó mà đảm bảo mình sẽ không làm ra chuyện gì khiến nàng sợ hãi.
Dù sao, người nằm cạnh hắn chính là người vợ hợp pháp của hắn.
Mặt Dương Niệm Niệm ngượng ngùng đỏ bừng, cũng may trong phòng không có đèn, "Khụ khụ... Ta chỉ muốn sờ cơ bụng của ngươi một chút thôi, ta còn chưa từng sờ tám múi cơ bụng đó."
Xấu hổ, thật sự quá xấu hổ.
Nàng hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày, nàng giống như mấy cô gái ngây thơ bị mấy gã tra nam lừa tình, làm những hành động ti tiện, lại còn nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy.
Ô ô, thật không xong, có khi nào bị quả tạ trời giáng đập chết luôn không?
Dương Niệm Niệm cảm thấy Lục Thời Thâm đang thở dường như không đều, nàng muốn rút tay về, nhưng tay Lục Thời Thâm lại như sắt thép kiên cố.
Không khí trong phòng, rơi vào thời khắc căng thẳng...
"Đoàn trưởng, anh mau ra xem sao, xảy ra chuyện rồi." Chu Bỉnh Hành sốt ruột kêu ở ngoài sân.
Một giây sau, Lục Thời Thâm đưa đầu Dương Niệm Niệm lên gối, lật người xuống giường, hắn giống như lúc ban ngày, nhanh chóng tìm thấy áo trên đầu giường, mặc vội vào người.
"Anh ra ngoài xem sao, em cứ ngủ đi."
Dương Niệm Niệm còn chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy một bóng đen mở cửa đi ra ngoài, nàng ngơ ngẩn mất gần một phút đồng hồ mới hoàn hồn.
Bày biện không khí hồi hộp cả buổi, cứ vậy mà bị phá hỏng à? ? ?
Không đúng, hình như trông nàng có vẻ giống như đang dục cầu bất mãn thì phải?
Người dục cầu bất mãn lẽ ra phải là Lục Thời Thâm chứ?
Đang phiền muộn thì giọng Vương Phượng Kiều lại từ trong sân vọng vào, "Niệm Niệm, ngủ chưa?"
"..."
Hai người này, nửa đêm không ngủ, đang làm cái gì vậy?
Dương Niệm Niệm xuống giường mò mẫm bật đèn lên, đi ra ngoài sân hỏi, "Chị Vương, có chuyện gì vậy?"
"Mau cùng tôi ra ngoài xem." Vương Phượng Kiều một mạch kéo tay Dương Niệm Niệm ra ngoài, "Có người đến gây sự với lính đây."
Chẳng trách Chu Bỉnh Hành sốt ruột gọi Lục Thời Thâm đến.
Nhưng, có người gây sự, Vương Phượng Kiều kích động như vậy làm gì?
Dương Niệm Niệm dở khóc dở cười hỏi, "Ai gây sự vậy?"
"Người yêu của thầy Chu đến tận đây gây chuyện đó." Vương Phượng Kiều hào hứng nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận