Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 256: Lục đoàn trưởng bộ dáng nghiêm túc thật là dọa người (length: 7806)

Dương Niệm Niệm kéo Lục Thời Thâm đến một bên, nhỏ giọng nói.
"Lần trước ta kể với ngươi, người đàn ông giống An An, ngươi còn nhớ không? Hôm nay ta đi chỗ phế liệu, phát hiện hắn bị thương trốn trong lều sắt lớn."
Đáy mắt Lục Thời Thâm hiện lên chút lo lắng, "Vết thương có nghiêm trọng không? Đưa đến bệnh viện chưa?"
Dương Niệm Niệm lắc đầu, "Thương thì nhiều, chảy máu rất nhiều, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Hắn không muốn đi bệnh viện, ta tìm Vũ Đình khâu vết thương cho hắn, hắn đang nằm nghỉ trên giường của Khương Dương."
"Ta đi xem một chút."
Lục Thời Thâm nắm tay nàng đến chỗ xe đạp, vịn tay lái, chân dài bước một cái, liền ngồi lên yên xe.
Dương Niệm Niệm nháy mắt mấy cái, "Anh lái xe quân sự không phải nhanh hơn sao?"
Lục Thời Thâm lắc đầu, "Làm vậy ồn ào quá."
Dương Niệm Niệm đầy lòng nghi hoặc, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, đoán chắc là có chuyện gì đó, anh không tiện nói, liền không hỏi nữa.
Trên đường, nàng lại kể cho Lục Thời Thâm chuyện gặp Phi ca, chân Lục Thời Thâm mạnh mẽ đạp, xe đạp như muốn đạt đến tốc độ đua xe.
Mặt đường gồ ghề, đỉnh vào mông đau ê ẩm, nàng ôm chặt lấy eo Lục Thời Thâm, phòng bị bị xóc xuống.
Trong lòng nghĩ, lát nữa phải kiếm tấm nệm bông buộc vào yên sau mới được.
Lục Thời Thâm chỉ dùng một nửa thời gian bình thường, đã đến trạm phế liệu.
Hai người vừa vào trong, Trương Vũ Đình mặt mày ngượng ngùng chạy đến, "Lục đoàn trưởng, Niệm Niệm, người đàn ông kia đi rồi."
Lục Thời Thâm cau mày, anh không lên tiếng, trực tiếp đi đến phòng của Khương Dương xem xét tình hình.
Dương Niệm Niệm hiếu kỳ hỏi, "Tự hắn đi sao? Bị thương nặng vậy rồi còn xuống giường được?"
Trương Vũ Đình đến giờ vẫn chưa hết ngạc nhiên, "Tôi cũng thấy lạ, hắn mới truyền được một bình nước muối, đã tỉnh táo hơn nhiều. Lúc đầu tôi muốn giữ hắn lại, nhưng hắn nói... Hắn muốn đi vệ sinh."
Vẻ bối rối hiện trên mặt nàng, "Tôi nghĩ để hắn đi giải quyết ở chỗ khuất bên ngoài, tôi chờ trong phòng. Chờ mãi không thấy hắn quay lại, tôi chạy ra tìm quanh một lượt, vẫn không thấy."
Vốn là đáp ứng sẽ trông chừng người, lại để hắn trốn mất, Trương Vũ Đình có chút tự trách.
Dương Niệm Niệm đoán, "Hay là hắn ngất xỉu ở góc nào đó?"
"A?" Trương Vũ Đình lo lắng, "Nếu đúng vậy, lỡ có chuyện gì thì làm sao bây giờ?"
Lục Thời Thâm từ trong phòng đi ra, "Mọi người vào trong chờ tôi, tôi đi tìm xung quanh xem sao."
"Để tôi với anh cùng đi tìm nhé?" Dương Niệm Niệm đề nghị.
"Đúng đó, nhiều người hơn thì dễ tìm hơn." Trương Vũ Đình tâm rối bời, lo lắng vì sự bất cẩn của mình, sẽ có người mất mạng.
"Không cần."
Lục Thời Thâm lắc đầu từ chối, không cho hai người cơ hội nói thêm, nhanh chân đi ra ngoài.
Dương Niệm Niệm thấy Lục Thời Thâm bước đi rất nhanh, dường như đã nhắm trước mục tiêu để tìm, thế là kéo Trương Vũ Đình vào trong phòng.
"Anh ấy làm công tác điều tra, tìm kiếm hiệu quả hơn chúng ta, cứ vào trong chờ anh ấy thôi!"
Trên giường của Khương Dương còn vương lại vết máu, nhìn thấy mà ghê người, nàng trực tiếp lột tấm ga trải giường xuống, tìm túi rác đựng lại, định vứt đi.
Trương Vũ Đình ngạc nhiên, "Niệm Niệm, ga trải giường tốt thế này, sao cậu lại vứt đi? Giặt lại vẫn dùng được mà."
Từ nhỏ, cha mẹ đã dạy nàng phải tiết kiệm, ở trong khu gia đình quân nhân lớn lên, mọi người xung quanh ăn mặc chi tiêu đều khá giản dị, nàng cũng thành thói quen tiết kiệm.
Ở trường học nàng cũng không ganh đua, dù điều kiện gia đình tốt hơn những bạn khác, nàng cũng chưa bao giờ xài hoang phí.
Dương Niệm Niệm lắc đầu, "Ga giường dính máu, nhỡ trên người hắn có bệnh truyền nhiễm gì đó thì sao, vứt đi cho yên tâm. Coi như hắn không bệnh tật gì, ngủ trên ga trải giường dính máu của người khác cũng thấy ghê."
Trương Vũ Đình không phản bác, nàng thấy Dương Niệm Niệm nói có lý, chỉ tiếc cái ga giường tốt như vậy, nhìn vẫn còn mới đến tám phần.
Dương Niệm Niệm mở ti vi, hai người chưa xem hết một tập phim thì Lục Thời Thâm đã trở về.
"Lục đoàn trưởng, tìm được người kia chưa ạ?" Trương Vũ Đình vội hỏi.
Lục Thời Thâm lắc đầu, nghiêm mặt nói.
"Chuyện này đừng nhắc với ai, coi như chưa từng xảy ra."
Trương Vũ Đình không hiểu vì sao không được nói cho người ngoài biết, thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Lục Thời Thâm, nàng không dám suy nghĩ gì, theo bản năng gật đầu, "Vâng, được."
Lục Thời Thâm nói xong lời khách sáo, nhưng giọng điệu rất lãnh đạm, "Hôm nay làm phiền cô rồi, cô về bệnh viện đi."
Trương Vũ Đình giống như đám lính mới dưới tay anh, không dám tỏ ra nửa điểm ý trái lời, vội gật đầu, "Dạ."
Dương Niệm Niệm thấy không ổn, đẩy Lục Thời Thâm một cái, "Sao anh nghiêm túc vậy? Làm Vũ Đình sợ rồi kìa."
Trương Vũ Đình đứng đờ người không dám động đậy, không dám lên tiếng, càng không dám nhìn thẳng mặt Lục Thời Thâm.
" "
Lục Thời Thâm mím môi không nói gì, anh cũng không cố ý hù dọa Trương Vũ Đình, anh vốn dĩ đã như vậy.
Trương Vũ Đình là người lớn, anh không thể dùng giọng điệu như với An An để nói chuyện.
Anh cũng không giải thích gì, nói chuyện với Dương Niệm Niệm, giọng có vẻ dịu dàng hơn đôi chút, "Anh đưa em về trước."
Dương Niệm Niệm vẫn chưa muốn về, "Còn chưa đến trưa mà, em đi dạo một chút rồi nhờ Khương Dương đưa về sau, anh cứ đạp xe về trước đi."
Lục Thời Thâm dặn dò, "Đi chỗ đông người mà dạo, đừng đi vào mấy ngõ nhỏ."
Dương Niệm Niệm, "Yên tâm đi, em ý thức an toàn cao lắm."
Mãi đến khi Lục Thời Thâm đạp xe ra khỏi cổng, tinh thần Trương Vũ Đình mới thả lỏng.
Chắc chắn người đã đi xa, nàng che ngực, sợ hãi nói, "Niệm Niệm, vẻ mặt nghiêm nghị của Lục đoàn trưởng thật đáng sợ, bình thường cậu không sợ anh ấy hả? Mặt ảnh dán trên cửa, chắc chắn còn hiệu quả hơn cả Chung Quỳ, yêu ma quỷ quái đều phải đi đường vòng."
Thật may không phải nàng gả cho Lục Thời Thâm, ở với người đàn ông như vậy, đáng sợ quá, lâu dần sẽ suy nhược thần kinh mất.
Dương Niệm Niệm cười đau cả bụng, nàng giấu chút tâm tư, chẳng những không khen Lục Thời Thâm, còn ra vẻ đồng tình gật đầu, học theo giọng điệu của các bà các mẹ.
"Đúng là đáng sợ thật, còn chẳng biết ý tứ, vợ chồng sống qua ngày ấy mà, thế chả phải thế này sao? Miễn là không đánh người là được."
Lục Thời Thâm tốt, nàng giấu trong lòng, tự mình biết là được rồi, không muốn chia sẻ với ai hết.
Trương Vũ Đình nghe đến 'Đánh người' thì toàn thân run lên, "Tớ nghe nói, toàn bộ binh lính, không một ai đấu tay đôi lại được Lục đoàn trưởng, nếu anh ấy đánh người, một quyền là lún đầu luôn đấy."
Dương Niệm Niệm nhịn cười, đã khen Lục Thời Thâm quá nhiều, nàng lại lo mọi người ghim, không thể nói không đúng được, dù gì thì Lục Thời Thâm thân phận cũng như vậy, phải làm gương tốt.
Thật hại Lục Thời Thâm quá, lương tâm nàng cũng cắn rứt.
Dứt khoát đổi chủ đề, "Tớ đi mua ít đồ, cậu có rảnh không?"
Trương Vũ Đình, "Được chứ, tớ xin nghỉ rồi, chiều đi làm cũng được."
Dương Niệm Niệm viết một tờ giấy để lại trên bàn, khóa cửa rồi cùng Trương Vũ Đình đi mua đồ dùng sinh hoạt, ai ngờ vừa đến cửa trung tâm thương mại, liền gặp hai người quen...
Bạn cần đăng nhập để bình luận