Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 15: Nhìn yêu cầu này nâng... (length: 7881)

Lục Thời Thâm gặp nàng không ho khan, liền đem bát nước đặt lên bàn, sau khi ngồi xuống, nhíu mày nói với An An, "Sau này đừng mang chuyện trong nhà ra ngoài nói."
Vốn dĩ chuyện không được ăn kẹo còn chưa hết, lúc này lại bị ba ba dạy dỗ, An An tủi thân, hốc mắt ửng đỏ, hắn cúi đầu, cố nén không cho nước mắt rơi xuống.
Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, "Ba ba, chúng ta có thể không ngủ riêng giường với Thẩm Nhi không, Binh Binh bọn họ cười con lớn thế này còn ngủ cùng Thẩm Nhi, con thật mất mặt."
Dương Niệm Niệm: ... Quả nhiên vẫn là trẻ con mà, nhìn yêu cầu này kìa...
Nàng lén liếc Lục Thời Thâm một chút, cũng không biết Lục Thời Thâm có đồng ý cho An An ngủ riêng với nàng không.
Thực tế, mục đích chuyển chỗ của Lục Thời Thâm chính là ngủ riêng, An An lớn rồi, ngủ với Dương Niệm Niệm quả thật không tiện.
Lục Thời Thâm mặt mày nghiêm nghị nhìn An An, "Con cố thêm hai ngày, chú Chu của con sắp hoàn thành việc đan đồ rồi."
Chu Bỉnh Hành học được tay nghề đan đồ của cha, ai trong quân đội cần đều tìm hắn, một là rẻ hơn ngoài chợ, hai là để Chu Bỉnh Hành kiếm thêm tiền phụ cấp gia đình.
Chu Bỉnh Hành bốn người con trai, câu nói "Cái đám nhóc con, ăn chết ông già này" đâu phải tự nhiên mà có.
An An tưởng Lục Thời Thâm đồng ý ngủ với mình, đắc ý dương dương khoe khoang với Dương Niệm Niệm, ba ba là của mình, không ai được tranh giành với mình.
Dương Niệm Niệm cũng đang nghĩ xem ý trong lời nói của Lục Thời Thâm, thấy An An nhìn mình, nàng thừa dịp Lục Thời Thâm không chú ý, bĩu môi trêu An An, đâu ngờ bị Lục Thời Thâm nhìn hết cả.
Hai đứa trẻ đấu qua đấu lại, tình cảm cũng dần sâu đậm hơn.
Mệt mỏi cả buổi chiều, lòng bàn tay nổi mấy cái bóng nước, vai và cổ tay đau ê ẩm, thêm tối qua ngủ không ngon giấc, Dương Niệm Niệm vừa nằm lên giường chưa được hai phút đã ngủ say như chết.
Lục Thời Thâm về thấy Dương Niệm Niệm ngủ rồi, bèn bảo An An lên giường ngủ trước, còn hắn ra ngoài giặt đồ.
An An nghe thấy tiếng đóng cửa, lặng lẽ đứng dậy ngó quanh trong phòng, quả nhiên thấy kẹo trong rương gỗ, thì ra Thẩm Nhi không gạt hắn, Dương Niệm Niệm mua kẹo vụng trộm ăn, không nỡ cho hắn.
Nhưng tại sao ba ba cũng không cho hắn ăn nhỉ?
Ngày trước ba ba có đồ ngon, đều nhớ đến hắn trước tiên.
Nuốt một ngụm nước bọt, An An không kìm được mở túi giấy ra ăn trộm một chút, vị ngọt ngào vừa vào miệng, ngon đến suýt nữa cắn cả lưỡi.
Sợ ăn vụng bị phát hiện, An An vội vàng nằm xuống giường giả bộ ngủ, lúc Lục Thời Thâm tắm giặt xong vào nhà, An An đã ngủ say thật rồi.
Hắn lấy kim may từ trong rương, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Dương Niệm Niệm, mấy cái bóng nước giống như hạt đậu trên lòng bàn tay nàng trông đặc biệt rõ ràng.
Xem ra đúng là mệt thật, hắn gánh nước cho Dương Niệm Niệm mà nàng không tỉnh giấc...
Lục Thời Thâm lần đầu tiên tỉ mỉ quan sát Dương Niệm Niệm như vậy, ngũ quan nàng tinh xảo, một gương mặt trái xoan nhỏ nhắn còn chưa lớn bằng bàn tay hắn, mái tóc dài như thác đổ trải trên gối đầu giống như một bức tranh mực...
Bỗng nhiên cảm thấy cổ họng hơi khô khốc, Lục Thời Thâm vội vàng thu lại tầm mắt.
An An còn hơi lạ lẫm với Dương Niệm Niệm, không muốn sát lại ngủ, thêm nữa Dương Niệm Niệm ngủ không được ngoan, làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của An An, do dự hai giây, hắn tắt đèn rồi ngủ giữa hai người.
Vừa nghiêng người nằm xuống, Dương Niệm Niệm đã giống như con bạch tuột quấn lấy hắn, trong miệng còn rên rỉ như trẻ con "Nóng".
Thân thể kiều diễm mềm mại của thiếu nữ dán vào lưng hắn, thân phận đối phương lại là người vợ hợp pháp của hắn, đối với Lục Thời Thâm mà nói, đây không nghi ngờ là một khảo nghiệm, còn khó chống cự hơn so với việc nằm trong bụi cỏ bị muỗi đốt lúc thi hành nhiệm vụ...
Lúc Dương Niệm Niệm rời giường, Lục Thời Thâm và An An đều không có nhà, sợ nàng mộng du chạy lung tung, cửa phòng và cửa sổ đóng chặt không kẽ hở, trên bàn phòng chính để lại tờ giấy và hai chiếc bánh bao nhân rau, trên giấy viết đúng bốn chữ "Ta ở doanh trại".
Hai người thợ xây đã dậy sớm, phòng tắm và nhà vệ sinh đã xong công đoạn trát xi măng, làm đường ống thoát nước, đợi thợ xây trát xong tường, đắp đất lại, là có thể dùng nhà vệ sinh làm bằng xi măng.
Than tổ ong đã phơi khô được bảy tám phần, Dương Niệm Niệm chuẩn bị lật mặt than để phơi tiếp, bỗng nhiên để ý thấy vết phồng rộp ở lòng bàn tay đã vỡ từ lúc nào không hay.
Một lớp da non mới mọc ra, không còn đau nữa.
Chắc là đêm qua ngủ không để ý cọ xát vào đâu đây?
Nàng không nghĩ nhiều.
Lật được một nửa số than, có một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi đi vào sân.
Vừa mở miệng đã mang giọng chất vấn, "Cái hố kia bao giờ thì lấp? Sáng sớm ta đi vệ sinh một cái trượt chân ngã, bây giờ lưng vẫn còn đau đây này."
Người phụ nữ mặt mũi có phần đanh đá, khí chất không khác gì Diệt Tuyệt sư thái, nhìn đã biết không dễ đụng vào.
Đào hố làm người khác ngã, thái độ người ta không tốt cũng là thường, Dương Niệm Niệm vội vàng đứng lên xin lỗi, "Xin lỗi, bà có sao không? Trước buổi trưa là lấp được ngay ạ."
Người phụ nữ tức giận cãi lại, "Tôi lớn tuổi như này ngã một cái, cô nói không sao là không sao hả?"
"Chị Đinh, bình thường chị bận rộn thế, sao hôm nay lại có thời gian ra ngoài hóng gió thế?" Vương Phượng Kiều người còn chưa tới, giọng nói đã vang lên trước.
Hàng rào tường viện còn chưa cao đến nửa người, bà ta từ xa đã nhìn thấy Đinh Lan Anh trong sân của Dương Niệm Niệm.
Trong khu nhà quân nhân, người khó dây vào nhất chính là vị này, hễ Đinh Lan Anh đi gây sự thì không phải đang kiếm chuyện thì là đang trên đường kiếm chuyện, lo Dương Niệm Niệm không đối phó được, Vương Phượng Kiều chạy vội tới.
Đinh Lan Anh nói chuyện với Phượng Kiều, ngữ khí tốt hơn nhiều, "Ta định sáng nay đến bệnh viện, ai ngờ vừa ra cửa đã đạp phải cái hố ngã, lưng bây giờ còn đau, còn tâm trạng đâu mà đi làm nữa? Xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi vậy."
"Ối giời, ngã như này chắc mệt lắm đây, chị có sao không?" Vương Phượng Kiều đánh giá trên dưới bà ta, "Có muốn tôi đưa chị đến bệnh xá khám không?"
"Chuyện cũng không lớn, chỉ là đau lưng chút thôi, sợ người khác cũng bị ngã nên đến hỏi cái hố này bao giờ mới lấp được." Đinh Lan Anh dùng nắm tay đấm đấm vào sau lưng hai cái, "Hai người cứ làm đi, tôi về nghỉ trước đây."
Có Vương Phượng Kiều ở đây, bà ta nói thêm cũng không tiện, chỉ có thể thu binh, trước khi đi còn liếc mắt nhìn nhà vệ sinh đang hoàn thiện.
Dương Niệm Niệm tò mò hỏi thăm, "Người này là ai vậy?"
"Đây là Đinh Lan Anh, vợ của Chính ủy Trương, làm chủ nhiệm khoa phụ sản ở bệnh xá trấn Thành Quan, bình thường mọi người đều gọi bà ấy là chủ nhiệm Đinh, tôi nói với cô này, trong khu nhà mình này, khó dây vào nhất chính là bà ấy, bà ta thích nhất là nịnh nọt người khác đấy."
Vương Phượng Kiều thấy bóng lưng Đinh Lan Anh đi khỏi, véo giọng nhắc nhở, "Bây giờ trong lòng bà ấy đang khó chịu, cố tình kiếm chuyện thôi đấy."
"Tôi lần đầu tiên gặp bà ấy, sao lại chọc bà ấy được?" Dương Niệm Niệm cảm thấy Đinh Lan Anh thật kỳ quái, ngồi xuống tiếp tục lật than tổ ong.
Vương Phượng Kiều vừa giúp nàng lật than, vừa giải thích, "Bà ta là người bệnh hay ghen tị đấy, nhìn không quen người khác hơn bà ta, nhà quân nhân trong khu này nhà ai mà có nhà vệ sinh riêng và phòng tắm riêng, thì nhà cô là đầu tiên, làm sao trong lòng bà ta thoải mái được chứ?"
"..." Dương Niệm Niệm không hiểu, "Bà ấy theo quân cũng nhiều năm rồi nhỉ? Sao lại không xây một cái?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận