Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 151: Đừng nghịch, bị người nhìn thấy không tốt (length: 8525)

"Không ra bờ sông, cái kia dùng nước lạnh không thể rửa à? Ta mỗi tối đều dùng nước lạnh, cũng có thấy sinh bệnh đâu. Sinh ở nông thôn mà yếu ớt như vậy, không phải mệnh phượng hoàng vàng, có dùng gì tắm rửa cũng vô dụng..."
Mã Tú Trúc thấy con gái cũng dám đối nghịch với mình, mắt càng trợn to, mượn gió bẻ măng thỏa thuê, đúng lúc thấy con trai út từ bên ngoài về, bà vội ngậm miệng lại.
Lục Thời Thâm ở bên ngoài đã nghe thấy Mã Tú Trúc mắng người, hắn không nói gì, vác thùng nước vào bếp.
Lục Nhược Linh tranh thủ chạy theo vào, cầm cái gáo múc nước đổ vào nồi lớn, còn ngây ngô cười nói, "Mẹ ta sợ nhị ca nhất."
Nghe cô nói vậy, Dương Niệm Niệm bật cười, "Bây giờ bà đang sốt sắng tìm chồng cho ngươi đó, ngươi phải để tâm chút, đừng nghe bà nói xong là thấy tốt. Nếu không quyết định được, thì bí mật hỏi chị dâu một chút, nghe ý kiến của chị ấy."
Yêu mến liên người này tam quan rất chuẩn, vẫn rất tốt, nếu Lục Nhược Linh nghe lời nàng, gả người chắc sẽ không quá tệ.
Lục Nhược Linh ngốc nghếch cười cười, "Nhị tẩu, hay là hai người ở lại nhà thêm vài ngày nữa thôi, đợi ta xuất giá hai người mới đi."
Sau hai ngày ở chung, Lục Nhược Linh rất thích người nhị tẩu này, nhìn thì điệu đà như tiểu thư thành phố, thực tế chẳng hề yếu đuối, nhất là khi cãi nhau với mẹ cô, nhìn mà đã thấy hăng hái.
Không đợi Dương Niệm Niệm trả lời, Lục Thời Thâm đã từ chối, "Việc của cô ở nhà có anh chị trông nom giúp rồi, không quyết định được thì hỏi thêm ý kiến của bọn họ, lính sắp được nghỉ phép rồi, ta không thể ở lâu."
Nghe vậy, Lục Nhược Linh có chút thất vọng, nhưng cũng không có ý kiến gì, "Em muốn nấu nước tắm, nhị ca nhị tẩu, hai người ra ngoài trước đi ạ."
Dương Niệm Niệm đi theo sau Lục Thời Thâm ra ngoài, "Anh đưa em ra nhà vệ sinh."
Lục Thời Thâm vừa gật đầu "ừ" một tiếng, thì giọng Lục Nhược Linh đã vang lên ngay sau đó.
"Tí nữa tắm cứ tiểu ngay trên đất là được rồi, bọn em toàn làm thế thôi."
Dương Niệm Niệm suýt nữa trẹo chân, may mà Lục Thời Thâm kịp thời đỡ nên mới không ngã, nàng vờ như không nghe thấy lời Lục Nhược Linh, nhanh chân đi vào nhà vệ sinh.
Lục Thời Thâm chờ nàng ở bên ngoài cách đó hai ba mét.
Vì trời âm u, tối không trăng, nói đưa tay không thấy năm ngón tay cũng không hề quá đáng, vừa rồi nàng suýt chút nữa là bước hụt xuống hầm phân.
Sợ nàng bị ngã, Lục Thời Thâm nắm lấy tay nhỏ của nàng, hai người mới đi được hai bước, Dương Niệm Niệm liền dừng lại không đi nữa.
"Sao vậy?" Lục Thời Thâm nhạt giọng hỏi.
Dương Niệm Niệm gãi gãi lòng bàn tay của hắn, đột nhiên can đảm bao trời, trực tiếp ép Lục Thời Thâm vào tường đất, "Thấy anh hai ngày nay thể hiện không tệ, em muốn thưởng cho anh một chút."
"Đừng nghịch, bị người thấy không hay." Lục Thời Thâm mím môi nói.
"Tối om om, ai mà thấy được chứ?"
Đêm đen thì người ta sợ hãi, hai ngày này Dương Niệm Niệm vẫn muốn hôn hắn, bây giờ cuối cùng đã có cơ hội, nàng tuyệt đối không để hắn đi.
Nhất là khi nghe hắn vẻ mặt thành thật nói chuyện như vậy, nàng càng muốn trêu chọc hắn.
Dương Niệm Niệm kiễng chân, muốn hôn hắn, kết quả lại chỉ hôn trúng cằm, còn bị râu hắn đâm cho một cái.
Dương Niệm Niệm tức giận không nói nên lời, mắt hạnh trợn trừng, oán trách nói.
"Anh ngẩng cằm lên cao làm gì vậy?"
"..."
Lục Thời Thâm nhìn nàng không nói gì.
Một lần không thành công, Dương Niệm Niệm chưa từ bỏ ý định, trực tiếp thò tay nâng mặt Lục Thời Thâm lên, mới ngắm chuẩn vị trí chuẩn bị xuống môi, bên hông đột nhiên bị một đôi bàn tay to ôm lấy, nàng chưa kịp phản ứng lại thì đã bị nhấc lên một chút, nàng dễ dàng hôn lên môi hắn.
Gã này khai khiếu...
Mềm mại mát lạnh chạm vào khiến Dương Niệm Niệm có chút thất thần, hai người cứ vậy mà ngây ngốc dán vào nhau, không ai nhúc nhích, nàng là lần đầu nên không có kinh nghiệm, Lục Thời Thâm thì còn vụng về hơn nàng.
Lúc mới chạm vào môi Lục Thời Thâm, Dương Niệm Niệm còn có chút xúc động, tim đều như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nàng cũng phát hiện tim Lục Thời Thâm đập càng lúc càng nhanh, nhưng hai người cứ cứng đờ ở một tư thế như vậy mấy chục giây sau thì đột nhiên thấy hơi ngượng ngùng, thậm chí có chút buồn cười.
Cái tên này như khúc gỗ, cũng buồn cười quá đi.
Tuy là lần đầu thử, nhưng Dương Niệm Niệm đã xem không ít phim hôn, dù sao vẫn còn hơn Lục Thời Thâm một chút, nàng thử liếm môi hắn mang tính dò xét.
Ai ngờ lần này lại khiến Lục Thời Thâm mất kiểm soát.
Dương Niệm Niệm chỉ cảm thấy mình bị hắn ôm lấy xoay một vòng, sau lưng liền dán vào tường, cả người bị thân hình cao lớn của hắn ép giữa hắn và tường, nhỏ bé như con kiến.
Lục Thời Thâm vốn còn như khúc gỗ, lúc này như được khai thông hai mạch Nhâm Đốc, mạnh mẽ liếm mút, giữa lưỡi của hai người vuốt ve nhau, không tính là ôn nhu nhưng lại mang theo chút trúc trắc, nhưng cực kì quyến rũ.
Hơi thở ấm áp bao trùm lấy hai người, nhiệt độ không khí xung quanh dường như cũng tăng lên mấy độ, Dương Niệm Niệm chỉ cảm thấy mình thở cũng khó khăn, đầu óc chìm vào hôn mê, hai tay vô thức ôm lấy cổ hắn.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lục Thời Thâm cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn có lẽ sẽ mất khống chế thật, nên cuối cùng mới dừng lại, ôm chặt lấy nàng vào lòng, như sợ nàng sẽ chạy mất.
Hai người đều không nói gì, tiếng thở hổn hển rối loạn đã thể hiện tất cả.
Dương Niệm Niệm lần đầu tiên biết, Lục Thời Thâm ngày thường cẩn thận tỉ mỉ, lại cũng có một mặt cuồng dã thế này, cái này mà chờ khi về đơn vị lính... Thật là xấu hổ a...
Ý nghĩ vừa dứt, đột nhiên một tiếng bước chân dồn dập truyền đến, có vẻ bất mãn khi bị quấy rầy, Lục Thời Thâm nhíu mày, đứng thẳng người, che Dương Niệm Niệm ở sau lưng.
Lục Nhược Linh chạy tới, thấy một bóng đen giật mình, nhìn kĩ mới phát hiện là nhị ca nhị tẩu, cô kỳ quái hỏi.
"Nhị tẩu, chị không phải đi nhà vệ sinh à? Sao lại đứng đây với nhị ca?"
Không đợi hai người trả lời, cô lại sốt ruột nói, "Nếu chị không gấp, em lên trước nhé, em đau bụng quá, sắp nhịn không nổi rồi."
Dương Niệm Niệm hoảng hốt, "Em đi đi, chị xong rồi."
"Vậy em đi đây, nước tắm đun xong rồi, chị tranh thủ tắm đi nhé."
Lục Nhược Linh chạy thẳng về phía nhà vệ sinh, Dương Niệm Niệm thấy tốc độ của cô mà có chút lo lắng cho cô, sợ cô dẫm hụt xuống hầm cầu mất.
Thấy người đã đi xa, nàng chọc chọc sau lưng Lục Thời Thâm, "Chúng ta mau về nhà thôi."
Nghĩ đến những chuyện vừa rồi, gò má nàng nóng bừng, không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Thời Thâm.
"Được."
Lục Thời Thâm lên tiếng, mới phát hiện giọng mình trầm khàn hơn hẳn, hắn điều chỉnh lại sắc mặt, nắm tay Dương Niệm Niệm hướng về phía cửa nhà.
Đến cửa, hắn không vào mà nói giọng nhạt nhẽo, "Em vào trước đi, ta đi tắm ở bờ sông."
Dương Niệm Niệm gật đầu, nhìn hắn bằng ánh mắt 'Ta hiểu rồi', "Ngày mai còn phải dậy sớm, anh đừng có mà làm gì quá sức đấy."
Nói xong, liền chạy vội vào nhà chính.
Lục Thời Thâm, "..." Hắn chỉ là muốn đi tắm, nàng lại nghĩ đi đâu vậy?
Dương Niệm Niệm mặt đỏ bừng vừa vào nhà phía tây, đã chạm mặt với yêu mến liên, thấy nàng xấu hổ quá mức, yêu mến liên mặt đầy lo lắng.
"Niệm Niệm, sao mặt em lại nóng đỏ thế? Đừng có mà bị cảm nắng đấy."
"Đỏ lắm hả?" Dương Niệm Niệm chột dạ sờ sờ má, "Chắc là do nhà vệ sinh nóng quá."
"Môi của thẩm cũng đỏ lắm đó." Lục Tinh Tinh cười hề hề nói.
Vốn dĩ còn không nghĩ gì, bị thằng bé vừa nói thế, yêu mến liên mới để ý môi Dương Niệm Niệm đỏ rực, nghĩ đến nàng vừa mới ở cùng Lục Thời Thâm ra, trong lòng hiểu ngay.
Nàng lườm con trai một cái, trách mắng.
"Mau đi ngủ đi."
Dương Niệm Niệm xấu hổ muốn độn thổ, cứ cảm thấy yêu mến liên như là đã nhìn ra gì đó, nàng vội cầm quần áo thay ra giặt, "Chị dâu, em đi tắm trước đây."
"Đi đi." Yêu mến liên cười phẩy tay.
Vợ chồng trẻ mới ở cạnh nhau chưa bao lâu, ngọt ngào một chút cũng là chuyện thường thôi, nàng là người từng trải nên đều hiểu, đều hiểu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận