Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 71: Có phải hay không tại cấp ta sinh đệ đệ? (length: 7943)

Dương Niệm Niệm suýt chút nữa không nhịn được đứng lên, vỗ tay khen Tống thủ trưởng nói hay.
Tống thủ trưởng nói chuyện đúng là quá hả dạ.
Đối với hai người Trương chính ủy, Dương Niệm Niệm ăn cơm không có gì ngon miệng, nhanh chóng ăn hết sủi cảo trong bát, đi vào bếp lại nấu một nồi sủi cảo.
Hai người Trương chính ủy ngoài miệng nói sủi cảo không ăn nổi, nhưng lại rất ngon miệng, sủi cảo trong bát rất nhanh đã hết sạch.
Thịt gà và thịt kho tàu, hai người cố kìm nén không động đũa.
Dương Niệm Niệm múc sủi cảo trong nồi cho Tống thủ trưởng và Lục Thời Thâm, cuối cùng cho An An mấy cái, một cái cũng không cho hai người Trương chính ủy.
Miệng nàng lại nói rất ngọt, "Trương chính ủy, ông và Đinh chủ nhiệm không thích ăn sủi cảo, tôi liền không múc cho hai người, hai người ăn nhiều một chút nộm dưa chuột."
"..."
Biểu cảm trên mặt Trương chính ủy và Đinh Lan Anh, có thể so với vỏ dưa chuột trên bàn, xanh biếc mà còn có gai.
Biết rõ Dương Niệm Niệm cố tình, bọn họ cũng không tìm ra được lỗi để bắt bẻ.
Đáy mắt Tống thủ trưởng lộ ra ý cười, cô gái này tính cách không tệ, có thù báo ngay, có phong phạm của ông lúc trẻ.
Đồ ăn trên bàn vô cùng phong phú, nhưng hai người Trương chính ủy lại không được ăn no.
Lúc sắp đi, Đinh Lan Anh nhìn kỹ chai rượu mà Trương chính ủy mang tới không chớp mắt, Dương Niệm Niệm làm như không thấy, nhất quyết không mở miệng để nàng xách chai rượu mang về.
Hai người cũng không tiện chủ động đòi mang rượu đi, mặt mày ủ dột về nhà.
Lục Thời Thâm đưa Tống thủ trưởng đến cổng viện gia đình quân nhân, Tống thủ trưởng cũng nhịn không được nữa cười ha hả thành tiếng.
"Tiểu tử cậu có phúc, cưới được cô vợ tốt, Tiểu Dương đồng chí tính cách này không tệ, không gây sự, không chịu thiệt, có cái bóng của ta lúc trẻ."
Một đêm Tống thủ trưởng khen Dương Niệm Niệm rất nhiều lần, ai cũng nhìn ra được, ông vô cùng yêu thích Dương Niệm Niệm.
Trong đầu Lục Thời Thâm hiện lên hình ảnh Dương Niệm Niệm ranh ma như cáo, khóe môi bất giác nở nụ cười, "Nàng còn nhỏ tuổi, tính tình trẻ con."
Tống thủ trưởng thu lại nụ cười, liếc xéo Lục Thời Thâm một cái, nói khẽ.
"Trước kia cứ nghĩ cậu không thích quản chuyện lặt vặt trong nhà, giờ nhìn lại, trong đám lính chỉ có cậu là xảo quyệt nhất, ôm một bụng ý đồ xấu. Nhìn vợ cậu làm hai người Trương chính ủy xuống đài không kịp, mặt ngoài không có gì phản ứng, trong lòng chắc là đang vui lắm chứ gì?"
Lục Thời Thâm mặt không đổi sắc trả lời, "Là do ngài dạy dỗ có phương pháp."
Tống thủ trưởng trừng mắt liếc hắn một cái, "Cậu cho rằng ta đang khen cậu đấy à?"
Không đợi Lục Thời Thâm lên tiếng, ông vung chân đá Lục Thời Thâm một cái, thấy đầu gối Lục Thời Thâm khẽ khuỵu xuống, mới lộ ra vẻ hài lòng.
Trong miệng lại hết sức ghét bỏ nói, "Đừng tiễn nữa, nhanh về nhà giúp vợ thu dọn một chút, hôm nay nàng vất vả rồi."
Dương Niệm Niệm vừa dọn xong bàn, nhìn kỹ chai rượu mà Trương chính ủy mang tới, kiếp trước nàng không uống rượu, trừ mấy loại danh tửu tương đối có tiếng ra, còn lại thì không rành giá.
Cũng không biết Trương chính ủy mang đến, có phải là rượu ngon hay không.
Thấy Lục Thời Thâm trở về, nàng chớp mắt to hỏi, "Anh có biết chai rượu này bao nhiêu tiền một bình không?"
Lục Thời Thâm trả lời, "Ba đồng năm."
Ba đồng năm? ? ?
Thời đại này rượu mao-đài cũng chỉ khoảng bảy tám đồng một bình, rượu này ba đồng năm, xem như là không tệ rồi.
"Trương chính ủy cũng không tiếc tiền với Tống thủ trưởng."
Biết nàng không thích nhà Trương chính ủy, Lục Thời Thâm nói, "Ngày mai anh mang trả lại."
Dương Niệm Niệm ôm chai rượu vào trong ngực, nhìn anh hỏi, "Trả lại làm gì? Đây là lấy ra trước mặt Tống thủ trưởng, cũng không phải chúng ta bí mật nhận hối lộ. Anh không thấy lúc Trương chính ủy và Đinh chủ nhiệm ra về à, hai mắt dán chặt vào chai rượu, tôi cố tình không nói gì, không tin mặt bọn họ dày đến mức đòi mang rượu về, bánh sủi cảo tôi gói cũng đâu phải cho không bọn họ ăn."
Không đợi Lục Thời Thâm lên tiếng, nàng đột nhiên cười gian một tiếng, "Vòng doanh trưởng chẳng phải thích uống rượu sao? Ngày mai tôi mang rượu tặng cho chị Vương."
Lục Thời Thâm cho rằng Dương Niệm Niệm không thích Trương chính ủy, cũng không muốn đồ của nhà Trương chính ủy, nên mới nghĩ trả lại, nếu Dương Niệm Niệm muốn đưa rượu cho Chu Bỉnh Hành, anh cũng không phản đối.
"Em tự xem mà liệu."
Lục Thời Thâm vừa dứt lời, tiếng của An An đã vang lên từ phòng tắm.
"Ba ba, con bị nước vào mắt rồi, đau quá."
Lục Thời Thâm nghe thấy tiếng, nhấc chân đi về phía phòng tắm.
Dương Niệm Niệm đặt chai rượu xuống bàn, trở về phòng trong, tranh thủ lúc chưa đi tắm, định luyện tập một chút.
Đang cao hứng, nàng muốn dựa vào khung cửa để ép chân, ai ngờ chân vừa mới nhấc lên cao, gót chân còn chưa chạm đến khung cửa, đã thấy Lục Thời Thâm tới.
Nàng giật mình, thân người ngả ra sau, hai tay trực tiếp chống đất, gót chân lại như dính phải thứ gì đó, không buông xuống được.
Nàng còn chưa kịp biết rõ chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe thấy Lục Thời Thâm hỏi, giọng điệu bất đắc dĩ, "Đây cũng là cách luyện tập yoga?"
Anh vừa đến, chân của Dương Niệm Niệm đã đặt lên vai anh, thân người ngả ra sau, tay chống xuống đất.
Anh vừa kinh ngạc vì cơ thể mềm dẻo của cô gái, vừa lo Dương Niệm Niệm ngã, vô ý thức đỡ lấy cổ chân của nàng đang đặt trên vai mình.
Dương Niệm Niệm hoàn toàn ngơ ngác, tại sao lần nào bị chê cười cũng bị Lục Thời Thâm nhìn thấy vậy? ? ?
Nàng muốn bỏ chân xuống, nhưng tư thế này căn bản không bỏ xuống được, "Ô ô... Lục Thời Thâm, chân tôi không bỏ xuống được, eo tôi sắp gãy rồi."
Biểu cảm của Lục Thời Thâm suýt chút nữa nứt ra, anh vịn eo Dương Niệm Niệm đỡ nàng dậy, buồn cười nói, "Sau này đừng tập mấy động tác khó như vậy nữa."
Dương Niệm Niệm muốn độn thổ, nàng bây giờ còn đang giữ một tư thế kỳ dị đây này.
Vì sợ ngã, hai tay nàng đang túm chặt lấy cánh tay của Lục Thời Thâm, chân thì vẫn đè trên vai Lục Thời Thâm, hai người mặt đối mặt, nàng thậm chí có thể ngửi thấy mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người Lục Thời Thâm.
Cũng may là nàng không cao hơn Lục Thời Thâm, nếu không, lúc này mặt nàng đang đối diện với lồng ngực của anh chứ không phải là mặt đối mặt.
Nàng muốn bỏ chân xuống, thử một chút mà không được.
Lúc này, giọng An An, từ ngoài nhà chính vọng vào, "Ba ba, Thẩm Nhi, hai người đang làm gì vậy?"
Lục Thời Thâm hoàn hồn, một tay nâng eo Dương Niệm Niệm, một tay nắm chặt cổ chân nàng, thả chân nàng xuống, vịn nàng ngồi xuống giường.
"Chân có bị trẹo không?"
An An cũng chạy vào, "Thẩm Nhi, chị có sao không?"
Xương cốt của nguyên chủ tuy khá mềm dẻo, nhưng chưa bao giờ tập mấy động tác khó như vậy, bị hành hạ như thế một lần, bắp đùi đau nhức vô cùng.
"Không sao, chỉ là chân hơi đau thôi." Dương Niệm Niệm oán hận liếc Lục Thời Thâm một cái, "Tôi suýt bị anh đưa đi gặp ông bà ngoại rồi."
Lục Thời Thâm, "..."
Thấy mặt Dương Niệm Niệm toàn là mồ hôi, anh đi ra ngoài rót một cốc nước nguội mang vào, "Uống nước nghỉ ngơi một lát đi."
Dương Niệm Niệm quả thật có hơi khát, nhận cốc men uống một ngụm, còn chưa nuốt xuống, đã nghe giọng nói non nớt của An An hỏi.
"Thẩm Nhi, chị và ba ba vừa nãy có phải đang sinh em bé cho con không?"
Binh Binh nói, ba ba và Thẩm Nhi buổi tối ôm nhau, là sẽ sinh em bé.
Sau khi tiếp xúc với Khương Duyệt Duyệt, cậu bé cảm thấy có em trai em gái rất tốt.
Có người bắt nạt em trai em gái, cậu bé có thể bảo vệ em trai em gái như Chu Tề bảo vệ Chu Bình yên vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận