Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 62: Đánh đòn châm (length: 7664)

"Toàn bộ bụng đều đau." Dương Niệm Niệm cũng không nói rõ được là đau ở đâu, nàng đau đến sắp chết lặng.
Nữ bác sĩ lúc này cũng không thể phán đoán Dương Niệm Niệm bị làm sao, đừng thấy nàng làm ở viện vệ sinh gần mười năm, thực chất chỉ là một người tay mơ.
Xem mấy bệnh vặt như sốt nhức đầu thì còn được, chứ bệnh nặng là bó tay, nàng cũng sợ xảy ra sự cố, náo ra chuyện chết người thì khó lường.
"Ngươi chờ một lát, ta lập tức quay lại."
Nữ bác sĩ đi ra ngoài, không lâu sau thì mang theo một bác sĩ nam tóc bạc phơ tới.
Vị bác sĩ này trông chừng hơn sáu mươi, tóc bạc trắng, nhưng lưng lại thẳng tắp, mắt sáng ngời có thần, còn sáng hơn cả con ngươi của nữ bác sĩ.
Xem ra là người có chút tài cán.
Dương Niệm Niệm: Hóa ra nãy giờ là đi gọi người.
"Đây là Vương chủ nhiệm, trước đây ông ấy là quân y, sau khi về hưu thì được viện trưởng mời về." Nữ bác sĩ đối với Vương chủ nhiệm rất kính trọng.
Vương chủ nhiệm không nói nhiều, ấn mấy cái vào bụng Dương Niệm Niệm, lại hỏi thăm tình hình, rất nhanh chẩn đoán được bệnh của Dương Niệm Niệm.
"Ngươi bị sỏi thận cấp tính, ta sẽ tiêm cho ngươi một mũi giảm đau, kê thêm ít thuốc lợi tiểu để ngươi uống."
"Nhưng ta đúng là tới... ra là sỏi thận à?"
Dương Niệm Niệm ngượng ngùng không thôi, vốn muốn nói đúng là đến kỳ kinh nguyệt, nhưng lời đến khóe miệng lại vội vàng đổi giọng.
Đang viết đơn thuốc, Vương chủ nhiệm ngẩng đầu nhìn nàng, "Ngươi nghi ngờ kết quả chẩn đoán của ta?"
Dương Niệm Niệm xua tay giải thích, "Không phải, không phải."
Lão y sinh nhanh chóng kê xong đơn, đưa cho Lục Thời Thâm, "Cậu đi đóng tiền lấy thuốc."
Rồi ông quay sang nói với Dương Niệm Niệm, "Nếu ngươi mà còn để lâu thì sẽ đau đến ngất xỉu đấy, nhiều người đàn ông to con đau còn phải lăn lộn ra đất."
Ông chữa bệnh nhiều, bệnh gì cũng gặp rồi.
Không biết là bị bác sĩ dọa hay là triệu chứng trở nặng, Dương Niệm Niệm chỉ cảm thấy càng lúc càng đau.
Lục Thời Thâm nhanh chóng cầm thuốc quay lại, Vương thầy thuốc dặn dò vài câu rồi đi.
Nữ bác sĩ mở túi thuốc, cầm một ống tiêm đi ra, "Kéo quần xuống một nửa, tiêm thuốc."
Ngay trước mặt Lục Thời Thâm mà phải tiêm thuốc á? ? ?
Dương Niệm Niệm cả người không được tự nhiên, nàng đẩy Lục Thời Thâm, "Ngươi ra ngoài một lát đi, ta không cần người đỡ."
Lục Thời Thâm không nhúc nhích, sắc mặt Dương Niệm Niệm tái nhợt, tay chân lạnh ngắt, hắn lo nàng ngồi không vững.
Nữ bác sĩ cầm ống tiêm, nhìn hai người qua lại một hồi, "Hai người là người yêu hả?"
"Vâng." Lục Thời Thâm đáp.
"Vậy còn ra ngoài làm gì?" Nữ bác sĩ giục, "Nhìn nàng đau đến ngồi cũng không vững kia kìa, mau giúp nàng kéo quần xuống một chút đi, tiêm sớm thì bớt đau sớm."
Lục Thời Thâm chần chờ hai giây, nói, "Mạo phạm."
Rồi cứng đờ đưa tay kéo quần Dương Niệm Niệm xuống một chút.
Nữ bác sĩ liếc mắt nhìn Lục Thời Thâm vẻ mặt kỳ quái, đây là lần đầu tiên nàng gặp người "Chưa quen" đến vậy.
"Kéo xuống thêm chút nữa, như này thì sao ta tiêm được?"
"..."
Lục Thời Thâm sắc mặt hơi không tự nhiên, tai đỏ lên khi kéo quần áo Dương Niệm Niệm xuống thêm chút nữa.
Đại não Dương Niệm Niệm bị đơ từ khi Lục Thời Thâm kéo quần nàng xuống, nàng trực tiếp ôm eo Lục Thời Thâm, vùi mặt vào bụng hắn không buông.
Ai có thể hiểu được cảm giác của một cô gái hai mươi tuổi, khi bị tiêm ở chỗ đó ngay trước mặt người con trai mình đang thích chứ?
Thôi bỏ đi, xấu hổ thì xấu hổ thật, nhưng mũi tiêm giảm đau này rất hiệu quả, tiêm vào không bao lâu thì cơn đau giảm đi không ít.
Nàng uống thuốc, rồi nằm quan sát ở bệnh viện hơn một tiếng.
Nữ bác sĩ không hề rời đi, trong thời gian đó cô ta liên tục nhìn đồng hồ treo tường, cho đến khi sắc mặt Dương Niệm Niệm hồi phục chút hồng hào, trông có vẻ khỏe hơn nhiều, cô ta mới chuẩn bị tan ca.
"Đỡ hơn nhiều rồi ha? Cô về uống thuốc, năng vận động chút thì sỏi sẽ theo ra ngoài."
Tình hình Dương Niệm Niệm tốt hơn, vẻ mặt Lục Thời Thâm cũng dịu đi rất nhiều, lịch sự nói lời cảm ơn.
Hắn cúi người chuẩn bị bế Dương Niệm Niệm thì bị nàng cự tuyệt.
"Bụng ta không đau nữa, tự đi được rồi." Chỗ mông vừa bị tiêm vẫn còn đau, ôm một cái chắc chắn sẽ càng đau hơn.
Lục Thời Thâm hình như nhìn ra được vẻ ngượng ngùng của nàng, một tay cầm thuốc, một tay vịn nàng ra viện, vừa hay gặp nữ bác sĩ đi ra.
"Vốn ta năm rưỡi là tan ca rồi, bị hai người chậm trễ một chút, trời đã tối."
Dương Niệm Niệm cảm thấy áy náy, nghĩ trời tối, nữ bác sĩ một mình đi đường ban đêm không an toàn, liền hỏi Lục Thời Thâm, "Chúng ta có thể đưa cô ấy về không?"
Lục Thời Thâm gật đầu, "Được."
Nữ bác sĩ thấy có xe quân đội đang dừng ở đường, nghe nói họ muốn đưa cô về, mặt cô ta lập tức nở nụ cười, "Nhà tôi ở thôn thứ ba phía trước thôi, cũng tiện đường với các anh về."
Lục Thời Thâm gật đầu "Ừm" một tiếng.
Lý Phong Ích thấy Lục Thời Thâm đi ra thì vội xuống xe mở cửa, còn thuận tiện quan tâm hỏi một câu, "Tẩu tử, cô không sao chứ?"
Dương Niệm Niệm lắc đầu, "Sỏi thận thôi, uống thuốc là khỏi."
"Sỏi thận đau lắm đấy, cô phải uống thuốc đúng giờ, không là nghiêm trọng còn phải phẫu thuật."
Lý Phong Ích là người nói nhiều, một khi nói là không dừng được, bị Lục Thời Thâm trừng mắt liếc thì mới xoa xoa mũi rồi lên xe.
Nữ bác sĩ ngồi ở ghế phụ lái, cô quay đầu nhìn Lục Thời Thâm và Dương Niệm Niệm một chút, cười ha hả hỏi Dương Niệm Niệm.
"Hai vợ chồng trẻ tình cảm tốt ghê, mới cưới không lâu hả? Không có mấy người đàn ông thương vợ như chồng cô đâu."
Chưa để Dương Niệm Niệm và Lục Thời Thâm trả lời, Lý Phong Ích đã nói tiếp, "Chắc chắn rồi, tẩu tử nhà tôi với đoàn trưởng là xứng đôi nhất đó, mấy lính tráng đều bảo bọn họ quá hợp."
Đoàn trưởng? ? ?
Tim nữ bác sĩ 'thịch' một tiếng, sợ đến đổ mồ hôi lạnh ướt cả người.
Trời ơi!
Hóa ra đây là đoàn trưởng với phu nhân.
Nhìn bọn họ trẻ vậy, cô ta còn tưởng là cao nhất cũng chỉ đến cấp trung đội trưởng, nữ bác sĩ gắng sức nhớ lại thái độ lúc nãy của mình, mãi đến khi xuống xe cũng không dám nói thêm gì.
Đắc tội đoàn trưởng, chỉ cần anh ta đến viện nói một câu thôi là chén cơm của cô ta cũng bay luôn rồi.
...
Xe đến trước cổng khu gia binh, lúc xuống xe Lục Thời Thâm nói, "Đem xe về, rồi qua ăn cơm."
Lý Phong Ích cười tít mắt như nở hoa, "Đoàn trưởng, em biết mà, bình thường anh hay hung dữ với tụi em thế thôi, chứ thật ra lại là người ấm áp nhất."
Cậu ta còn chưa ăn tối, nghe nói Dương Niệm Niệm bệnh nên lo lắng chạy xe đến ngay.
Lính tráng quá giờ ăn thì sẽ không còn cơm, cậu còn tưởng mình phải nhịn đói.
Hắc hắc, mà để mấy lính quèn biết cậu được đến nhà đoàn trưởng ăn cơm thì chắc chắn sẽ hâm mộ đến nổ đom đóm mắt mất thôi.
Cho dù phải uống nước lã ở nhà đoàn trưởng, cậu cũng vui lòng.
Dương Niệm Niệm bị Lý Phong Ích chọc cười, quay đầu hỏi Lục Thời Thâm, "Anh thường hay hung dữ với bọn họ à?"
Lục Thời Thâm hỏi gì đáp nấy, "Cũng không tính là hung."
Im lặng một hồi, lại nói thêm, "Chỉ là hơi nghiêm khắc thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận