Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 210: Thật khó đến, ngươi còn có thể nhận ra ta (length: 10934)

Ngày hôm sau.
Khi Dương Niệm Niệm thức dậy thì Lục Thời Thâm đã đi làm nhiệm vụ rồi.
Hai ngày trước có một trận mưa, nên chăn ga có cảm giác hơi ẩm. Nhân lúc thời tiết đẹp, nàng mang chăn ga ra sân phơi. Đúng lúc ấy, nàng thấy Đinh Lan Anh đưa Trương Vũ Đình đến bệnh viện thành phố để báo danh, miệng không ngừng dặn dò con gái phải chú ý vấn đề này, vấn đề kia, rồi cả cách đối xử với đồng nghiệp.
Vừa nhìn thấy Dương Niệm Niệm đang phơi chăn trong sân, bà ta đột nhiên lớn giọng: "Con đi làm ở bệnh viện, nhất định phải khiêm tốn học hỏi, tôn trọng tiền bối, đừng có cậy vào thân phận của ta và bố con, mà ở bệnh viện thì không coi ai ra gì, tự cao tự đại."
Dương Niệm Niệm làm như không nghe thấy, thản nhiên tiếp tục phơi chăn.
Trương Vũ Đình không hiểu sao mẹ mình đột nhiên lại nói những lời này, ngoan ngoãn trả lời: "Con không có ý định kể cho người khác nghe về gia cảnh của mình đâu ạ."
Đinh Lan Anh nghe xong, vội vàng dặn dò: "Con cũng đừng thật thà quá, lại để người khác bắt nạt."
Trương Vũ Đình chẳng hiểu gì cả, rốt cuộc mẹ cô muốn cô phải làm thế nào đây?
Đinh Lan Anh thấy con gái ngơ ngác như vậy thì có chút thất vọng: "Ta và cha con đều khôn khéo thế này, sao hết lần này đến lần khác hai anh em con lại đều ngốc nghếch như vậy hả?"
Bóng dáng hai người dần khuất xa, phía sau nói gì Dương Niệm Niệm không nghe rõ.
Vương Phượng Kiều được Dương Niệm Niệm khuyên nhủ hết lời thì chịu nằm trên giường được năm sáu ngày. Sau đó, dù khuyên thế nào, bà cũng không chịu nằm nữa.
"Nếu ta cứ nằm mãi thì xương cốt sẽ rệu rã mất, mấy con thỏ con cũng lớn rồi, ta phải bắt chúng nó về chứ, thỏ mẹ nghỉ ngơi một thời gian là lại có thể đẻ tiếp."
"Hay là chị cứ để lại hai con nhỏ cho An An nuôi chơi, còn hai con lớn kia thì bắt về làm giống cho tốt." Dương Niệm Niệm đề nghị.
Vương Phượng Kiều thấy có thể được liền nói: "Vậy cũng được, ta đoán chừng chưa đầy một tháng là hai con thỏ này lại có thể mang thai một lứa."
Hai người bàn xong, Vương Phượng Kiều liền đi bắt thỏ về nhốt vào lồng ở nhà. Thời gian này các con bà không đi học, việc cho thỏ ăn cũng không cần bà lo lắng.
Không còn phải chăm sóc Vương Phượng Kiều nữa, Dương Niệm Niệm ở nhà cũng không chịu ngồi yên, ngày thứ hai liền đạp xe vào thành phố.
Vừa vào cửa chính, Dương Niệm Niệm liền thấy có một người đàn ông quần áo rách rưới, gầy trơ xương đang ngồi trước cửa phòng của Khương Dương.
Hắn khuỷu tay gác lên đầu gối, đầu cúi gằm xuống đất, tóc dài che kín mặt, không nhìn rõ tướng mạo, nhưng đôi giày da đen trên chân thì lại vô cùng nổi bật.
Thời này người bình thường đã chẳng mấy ai có giày da để đi rồi, mà một kẻ lang thang thì càng không thể có giày da được.
Đúng lúc Dương Niệm Niệm đang nghi hoặc thì Khương Dương từ trong nhà đi ra, như thấy cứu tinh chạy đến trước chân nàng.
"Niệm Niệm, cuối cùng cô cũng tới rồi, hắn ta cứ ngồi lì ở cửa từ sáng sớm, vừa thấy tôi mở cửa là hắn đã ngồi xuống đây rồi, như cao da chó ấy, đuổi cũng không chịu đi."
Dương Niệm Niệm nghi ngờ nhìn người đàn ông kia thêm lần nữa, định hỏi hắn là ai thì người đàn ông lại đột ngột ngẩng đầu lên. Nhìn thấy tướng mạo của hắn, Dương Niệm Niệm sững người ra ba giây.
Nàng không thể tin nổi, kêu lên một tiếng: "Đỗ lão bản?"
Đỗ Vĩ Lập đứng lên, tự giễu cười: "Khó có khi cô còn nhận ra tôi."
Khương Dương bực mình nói: "Tôi còn tưởng anh câm rồi chứ, tôi nói chuyện với anh cả buổi sáng mà anh không thèm hé răng, hóa ra là anh đợi Niệm Niệm à? Vậy thì sao anh không nói sớm đi? May mà hôm nay Niệm Niệm trùng hợp tới đây, không thì tôi chẳng phải sẽ bị anh tra tấn tinh thần đến chết sao?"
Một đại lão bản từng hùng hổ oai phong, giờ lại đột ngột ngồi lì ở nhà hắn như một người ăn xin không chịu đi, lại không gây sự cũng chẳng lên tiếng, ai cũng sẽ cảm thấy có chút khó chịu.
Đỗ Vĩ Lập nói: "Nếu tôi nói tìm cô ấy thì chắc anh đã dùng vũ lực đuổi tôi đi rồi ấy chứ?"
Khương Dương hừ một tiếng, không phủ nhận. Việc làm ăn của Đỗ Vĩ Lập sắp sập đến nơi, giờ lại đến đây, ai mà biết có phải đến làm chuyện xấu không, lỡ đâu lại cho rằng chuyện này là do bọn họ gây ra, đến tìm Niệm Niệm gây sự thì sao?
Hắn chắc chắn là phải đề phòng rồi.
Dương Niệm Niệm: "Sao anh lại ra nông nỗi này?" Trước kia gã này còn lái xe hơi con đi nghênh ngang khắp nơi cơ mà, coi như xưởng phế liệu gặp chuyện đi nữa, cũng đâu đến nỗi chật vật thế này chứ?
Đỗ Vĩ Lập chẳng còn tâm trạng đâu mà tán gẫu chuyện ngoài lề nữa, hắn nhìn thẳng vào Dương Niệm Niệm nói: "Tôi đến đây lần này là muốn tìm cô bàn chút chuyện làm ăn."
Dương Niệm Niệm dựng xe đạp xong, đi đến bên cạnh Đỗ Vĩ Lập: "Đỗ lão bản, tôi cảm thấy trước khi nói chuyện làm ăn thì có lẽ anh nên kể cho tôi nghe trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với anh."
Mọi chuyện đã đến mức này rồi thì cũng không cần phải giấu giếm nữa. Đỗ Vĩ Lập hít sâu một hơi, nói thẳng: "Bên tài chính xảy ra vấn đề, vốn bị đứt."
Một xưởng phế liệu lớn như vậy, một khi vốn bị cạn thì sẽ không phát lương được, công nhân đình công, cả xưởng sẽ tê liệt. Hiện tại tình huống chính là như vậy.
Khương Dương không tin: "Xưởng phế liệu của anh kiếm được nhiều tiền như vậy, sao có thể bị cạn vốn được?"
Đã nói đến mức này, Đỗ Vĩ Lập cũng không che giấu nữa, dứt khoát kể rõ tình hình cho hai người: "Bên tài vụ làm giả sổ sách, vào ngày phát lương thì ôm tiền bỏ trốn."
Dương Niệm Niệm chẳng cảm thấy bất ngờ, thời này chuyện này xảy ra cũng không ít: "Cho dù là vậy, thì anh cũng đâu đến nỗi không còn một xu dính túi?"
Một đại lão bản, tài khoản cá nhân sao có thể không có một chút tiền tiết kiệm nào được?
Đây là xí nghiệp tư nhân, lại không có cổ đông nào khác.
Đỗ Vĩ Lập thở dài: "Mấy năm nay tôi cũng kiếm được chút tiền, tôi mua một chiếc xe mười mấy vạn, còn cả máy cày, xe cẩu, những thứ này đều là tiền, cộng thêm bị bên tài vụ và Vệ Cầm lừa một vố, giờ thì chẳng những không còn đồng nào mà còn đang nợ như chúa Chổm."
Sau một thời gian chán nản, hắn đã bước ra được khỏi tình trạng suy sụp ban đầu và có thể bình tĩnh kể lại những chuyện đã xảy ra với mình.
Mấy năm nay mọi chuyện quá suôn sẻ, khiến hắn có chút ảo tưởng, mới đi đến bước đường này ngày hôm nay.
Dương Niệm Niệm nhìn Đỗ Vĩ Lập từ trên xuống dưới, cảm thấy hắn không nói thật: "Đỗ lão bản, nếu anh thực sự muốn tìm tôi để bàn chuyện làm ăn thì ít nhất cũng phải thể hiện chút thành ý ra chứ? Nếu ngay cả những lời nói thật tối thiểu cũng không nói ra thì tôi nghĩ chẳng còn gì để mà nói nữa."
Đỗ Vĩ Lập nhíu mày: "Tôi có chỗ nào không nói thật?"
Dương Niệm Niệm không khách khí vạch trần hắn: "Cho dù anh đầu tư tiền vào những ngành công nghiệp nặng kia, rồi lại bị bên tài vụ lừa một lần, thì cũng không đến mức không có tiền để trả lương được. Mà thứ đè bẹp anh xuống ở giây phút cuối cùng chính là Vệ Cầm, đúng chứ?"
Đáy mắt Đỗ Vĩ Lập thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, rồi ngay lập tức thừa nhận một cách hào phóng: "Không ngờ cô còn trẻ mà đầu óc lại nhanh nhạy đến thế."
Có giấu giếm cũng không giấu được.
Hắn tự giễu: "Cô nói đúng, vấn đề lớn nhất chính xác là ở chỗ Vệ Cầm. Nửa năm trước, cô ta giới thiệu người nhà cho tôi, muốn cùng tôi góp vốn mở một xưởng phế liệu ở Kinh Thị. Lúc đó tôi cũng đang muốn mở rộng việc làm ăn, thế là đã đầu tư không ít tiền vào đấy. Nửa năm qua, họ liên tục tìm tôi đòi tiền dưới đủ mọi danh nghĩa. Tôi còn phải vay mượn không ít để rót vốn vào."
Nói đến đây, ánh mắt hắn nguy hiểm nheo lại: "Đợi đến khi tôi biết được tin từ cô thì muốn tìm Vệ Cầm để đối chất, nhưng đã không còn liên lạc được với cô ta nữa rồi. Tôi đi Kinh Thị một chuyến thì phát hiện xưởng phế liệu kia không phải do người nhà cô ta mở, mọi tin tức đều là giả. Tôi còn chưa hết bàng hoàng thì lại xảy ra chuyện tài vụ làm giả sổ sách, ôm tiền bỏ trốn. Toàn bộ sự tình là như vậy đó. Các cô muốn cười thì cứ cười đi, đúng là tôi đã bị một người phụ nữ đùa giỡn."
Chỉ trách hắn đã quá tin Vệ Cầm.
Thực ra, hắn tin Vệ Cầm như vậy cũng có lý do, bác cả của Vệ Cầm là trấn trưởng tiền nhiệm của trấn Đông Pha ở Hải Thành.
Đỗ Vĩ Lập còn tự nhận là mình tuổi trẻ tài cao, tiền tiêu không hết, có thể đáp ứng mọi yêu cầu của Vệ Cầm, nên hắn nghĩ, Vệ Cầm chẳng có lý do gì để lừa hắn cả.
Nhưng sự thật trớ trêu thay lại chính là như vậy, hắn bị một người phụ nữ lừa đến thân tàn ma dại.
Khương Dương bĩu môi, không ngờ một ông chủ lớn như thế, lại bị phụ nữ lừa thảm hại như vậy, quả nhiên là trên đầu chữ sắc có cây đao.
Hắn thắc mắc: "Anh bán cái xe kia đi cũng có thể tạm thời giải quyết được khó khăn đấy chứ?"
"Anh cho rằng tôi không muốn à?" Đáy mắt Đỗ Vĩ Lập thoáng hiện lên một vòng lệ khí: "Xe của tôi bị chủ nợ giữ lại rồi, còn xe cẩu với máy cày thì căn bản chẳng ai dám mua."
Nếu có thể bán đi những thứ đó thì hắn đã không đến mức phải ngồi ở đây.
Dương Niệm Niệm nghe thấy những lời mập mờ trong lời của Đỗ Vĩ Lập: "Có người muốn chiếm xưởng phế liệu của anh?"
Đỗ Vĩ Lập cảm thấy nói chuyện với Dương Niệm Niệm vẫn là đỡ tốn nước bọt nhất: "Cũng xấp xỉ tình huống đó, có người nhắm đến miếng thịt béo bở này, muốn nuốt trôi xưởng của tôi."
Khương Dương "Cắt" một tiếng: "Chắc chắn là trước đây anh đắc tội nhiều người quá, nếu không thì chỉ cần tìm một đại lão bản nào đó vay ít tiền là anh cũng có thể vượt qua khó khăn mà."
Hắn không tin Đỗ Vĩ Lập không có mấy người bạn giàu có.
Đỗ Vĩ Lập cũng không biết nghĩ đến điều gì mà tối sầm mặt lại: "Những người làm ăn ai cũng đều rất khôn ngoan cả. Có cơ hội tốt như vậy, ai mà chẳng muốn tranh giành một miếng ở chỗ tôi? Có cho vay tiền thì cũng chỉ là muốn cắm một chân vào xưởng phế liệu thôi."
Dương Niệm Niệm nghe ra hắn nói vòng vo, kỳ lạ hỏi, "Ngươi tìm Trịnh lão bản rồi sao?"
Trịnh lão bản và Đỗ Vĩ Lập quan hệ không tệ, cũng rất có thực lực, trước mắt tình huống của hắn, tìm Trịnh lão bản là lựa chọn tốt nhất.
Trạm phế liệu của hắn chỉ cần vận hành, liền có thể dùng sắt vụn gán nợ, nhiều nhất một tháng là có thể thanh toán hết sổ sách.
"Muốn chia phần bánh ngọt, trong đó có một người thân thích của hắn, hắn ở giữa cũng khó xử, chỉ có thể không giúp ai, không nhúng tay vào chuyện này." Đỗ Vĩ Lập không trách Trịnh lão bản, muốn trách chỉ có thể trách chính hắn quá dễ tin một nữ nhân, đem mình đẩy vào cái tình cảnh quỷ quái này.
Dương Niệm Niệm đột nhiên nhớ đến hôm kia ở trước cửa xưởng gia công nhìn thấy người đàn ông kia, trong lòng hiểu rõ.
Nhíu mày hỏi, "Ngươi tìm ta không phải là vì vay tiền đấy chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận