Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 201: Ngươi sẽ không phải thật mang thai a? (length: 7549)

Vương Phượng Kiều hai ngày nay đều mệt rã rời, ngủ một giấc tỉnh lại, nghe nói Đinh Lan Anh đưa cờ thưởng sự tình, liền vội vàng hấp tấp chạy tới thăm hỏi Dương Niệm Niệm.
"Niệm Niệm, ta nghe nói Đinh chủ nhiệm cho ngươi đưa cờ thưởng tới, đây là chồn cho gà chúc tết đây? Khảo thí kết quả còn chưa có, nàng đưa cái cờ thưởng tới, đây chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ ư?"
Dương Niệm Niệm chỉ vào lá cờ thưởng treo trên tường, "Này, ở chỗ đó đây, người ta đã mang đồ tới cửa, ta cũng không thể để các nàng đem cờ thưởng lấy về, liền treo trên tường."
"Làm cái đồ chơi này làm gì vậy? Chẳng phải lãng phí tiền à?" Vương Phượng Kiều sờ lên lá cờ thưởng, "Đừng nói, cái vải này dùng cũng không tệ, rất thích hợp làm mặt giày."
Dương Niệm Niệm "Phụt" cười một tiếng, "Nếu chúng ta dùng cờ thưởng làm mặt giày thì Đinh chủ nhiệm chắc tức giận đến bốc khói đầu mất."
"Đinh chủ nhiệm đúng là lòng dạ hẹp hòi, ngươi nói nàng tuổi đã cao rồi, không lo chờ con trai kết hôn rồi bế cháu, cứ luôn nhằm vào ngươi, thật là nghĩ quẩn." Vương Phượng Kiều chửi bậy nói.
Dương Niệm Niệm tổng kết, "Làm quen làm sơn đại vương, nhìn không quen Tôn Ngộ Không xuất hiện."
Vương Phượng Kiều nghe vậy cười phá lên, cười rồi lại ngáp một cái, "Mấy ngày nay không biết chuyện gì, cứ thấy mệt rã rời, ăn cơm cũng không ngon miệng."
Dương Niệm Niệm thuận miệng hỏi, "Có khi nào ngươi lại có rồi không?"
Vương Phượng Kiều nghe vậy, vẻ mặt cứng đờ, Dương Niệm Niệm nhìn phản ứng của nàng, có chút ngơ ngác, "Vương đại tỷ, chẳng lẽ chị thực sự mang thai rồi?"
Vương Phượng Kiều tỉ mỉ nghĩ một chút, đột nhiên kích động vỗ đùi, "Tiêu rồi, kinh nguyệt của ta hình như đã nửa tháng chưa tới."
"Để ta đi cùng chị đến bệnh viện quân y xem một chút nhé?" Dương Niệm Niệm lo lắng cho chị, nhỡ đâu thật sự mang thai, đứa bé này cũng không thể giữ lại được!
Vương Phượng Kiều khoát tay, "Không cần đâu, không cần đâu, hai ngày này em cũng thi cử mệt mỏi, nghỉ ngơi cho khỏe đi, chị tự đi là được rồi."
Vương Phượng Kiều bình thường vốn là một người phụ nữ mạnh mẽ, làm việc nhanh nhẹn dứt khoát, suy nghĩ cũng không giống người khác, cảm thấy sinh con là chuyện rất đơn giản, đằng nào chị sinh bốn đứa đều rất nhanh, không bị đau đớn gì, bụng cũng không đau mấy.
Lúc sinh đứa thứ ba, bà đỡ còn chưa kịp đến, đứa trẻ đã chui ra rồi.
Chị cảm thấy nếu thật sự mang thai, thì bỏ đi là xong, không phải chuyện gì lớn, không cần phải làm rùm beng lên.
Dương Niệm Niệm cũng không khăng khăng muốn đi cùng, bệnh viện quân y không xa, cũng chưa chắc là đã có thai.
Qua hơn một giờ, nàng đến nhà Vương Phượng Kiều không thấy ai, có chút bất an, liền đạp xe đến bệnh viện quân y.
Nửa đường vừa hay gặp Vương Phượng Kiều, không hỏi thì thôi, hỏi ra thì làm nàng sợ đến toát mồ hôi lạnh ướt cả người.
Vương Phượng Kiều vậy mà trực tiếp đi phá thai rồi.
"Ta còn tưởng phá thai không đau, không ngờ lại đau hơn cả sinh con, nếu không phải sợ ảnh hưởng đến lão Chu, thì thế nào ta cũng không bỏ đứa bé này. Chờ thân thể khỏe hơn chút, ta sẽ đi thắt ống lại, chứ không thể chịu đựng tội này được nữa, đau quá đi."
"Chị cũng quá vội vàng, sao có thể ở bệnh viện quân y liền đi phá thai chứ? Điều kiện vệ sinh ở đây kém lắm." Dương Niệm Niệm đau lòng nói.
"Ôi, thì cũng chỉ chịu chút ít đau thôi mà, cái khác thì không sao, thể chất chị tốt, nằm ở nhà một ngày là khỏe thôi." Vương Phượng Kiều không để ý nói.
"Chị ít nhất phải nằm nghỉ ngơi một tuần, không thì sau này sẽ bị hậu sản, hối hận không kịp đấy. Bây giờ quần áo trái mùa không dễ bán, ngày mai em lại vào thành một chuyến, về là hết bận rồi, vừa vặn có thể chăm sóc chị một thời gian, nếu chị cự tuyệt thì chẳng khác nào xem em là người ngoài." Dương Niệm Niệm dứt khoát nói.
Vương Phượng Kiều định từ chối, nhưng đến miệng lại nuốt vào trong, chị thấy khó mà làm được.
Tuổi đã lớn, đi phá thai, còn làm phiền Dương Niệm Niệm chăm sóc, trong lòng vô cùng cảm kích Dương Niệm Niệm, người ở nơi đất khách, quả nhiên là bà con xa không bằng láng giềng gần.
Vương Phượng Kiều ngồi phía sau, Dương Niệm Niệm không dám đạp nhanh, cứ lựa đường tốt mà đi.
Đến khu nhà quân nhân, nàng liền pha cho Vương Phượng Kiều một bát trà đường đỏ, còn đạp xe đi mua gà mái ở một thôn gần đó, nàng không dám giết gà, cứ để đó đợi Lục Thời Thâm về.
Nàng kể với Lục Thời Thâm chuyện của Vương Phượng Kiều, còn dặn dò, "Ngày mai anh đi ra chỗ lính trước, nhớ làm thịt gà, em sẽ hầm canh gà cho Vương đại tỷ tẩm bổ."
Lục Thời Thâm gật đầu đồng ý, vào nhà nhìn thấy lá cờ thưởng treo trên tường, nhíu mày hỏi, "Ai đưa tới?"
"Đinh chủ nhiệm dẫn mấy chị khác đến, nói muốn chúc mừng em thi đậu đại học." Dương Niệm Niệm tinh nghịch nháy mắt mấy cái, "Cái suất đại học này, nếu em không đỗ thì có lỗi với lá cờ thưởng mà các chị ấy mang đến."
Lục Thời Thâm nhíu mày, an ủi nói, "Không cần để ý đến bọn họ, nếu em thật sự muốn đi học, năm nay không thi đỗ thì năm sau vẫn có thể thi tiếp."
Dương Niệm Niệm "Hi hi" cười hai tiếng, "Anh đừng lo, em tâm lý tốt mà, coi như không thi đỗ cũng không sao, đằng nào giờ đang bận kinh doanh, cũng không có thời gian đi học, với lại em cũng không nỡ rời xa anh với An An."
Cũng không biết câu nào đã làm Lục Thời Thâm vui, dù sao sắc mặt của hắn cũng hòa hoãn hơn nhiều.
Khoảng thời gian này bận chuyện thi cử, tinh thần của Dương Niệm Niệm luôn ở trạng thái căng thẳng, giờ thi xong, người nàng vừa thả lỏng ra thì liền thấy rất buồn ngủ, tối đến vừa chạm đầu xuống gối là ngủ say.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc nàng rời giường, Lục Thời Thâm đã giết gà xong, còn nhặt hết lông gà rồi.
Dương Niệm Niệm mang thịt gà đến nhà Vương Phượng Kiều, chuẩn bị gia vị xong, đặt lên bếp than hầm canh.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, nàng mới vào nhà báo cho Vương Phượng Kiều, "Vương đại tỷ, em phải đi vào thành một chuyến, buổi trưa sẽ về, chị canh chừng xem canh gà hầm khoảng một tiếng là được chưa, nhớ uống đấy, đừng hầm cạn nồi."
Vương Phượng Kiều thấy vô cùng ngại, nhưng thịt gà đều đã hầm trên bếp, chị mà nói thêm vài câu khách sáo thì có vẻ giả tạo quá, nên dứt khoát thoải mái nhận lấy, rồi sau này sẽ đối tốt với Niệm Niệm nhiều hơn là được.
"Niệm Niệm, em cứ đi làm việc của em đi, không cần lo cho chị, chị không sao đâu, sức khỏe chị tốt, hồi phục nhanh lắm, nằm một đêm là ổn rồi."
"Sức khỏe của chị có tốt đến đâu thì cũng đâu phải là sắt, mau nằm nghỉ ngơi đi, em đi vào thành trước đây." Dương Niệm Niệm dặn dò vài câu rồi đi.
Trong lòng Vương Phượng Kiều vô cùng cảm động, đừng thấy bình thường chị hay hống hách, thật ra có người quan tâm chị thì chị vẫn rất vui.
Đôi khi không phải là chị muốn gồng mình lên, mà là không kiên cường thì cũng không còn cách nào khác.
Chị đi phá thai cũng không để các con biết, chồng chị quá bận, cũng không có thời gian chăm sóc chị, tối về có thể giúp chị giặt quần áo cũng là quá tốt rồi.
Cũng may có Niệm Niệm, sau này Niệm Niệm sinh con, chị nhất định phải chăm sóc Niệm Niệm thật tốt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận