Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 22: Vườn cây phân tranh (length: 8114)

Có Lục Thời Thâm ủng hộ, Dương Niệm Niệm cũng yên tâm hơn nhiều, Hải Thành phát triển có vẻ tốt hơn An Thành một chút, trong thành bày sạp bán hàng của tiểu thương không ít, nàng lần trước đi trong thành đã đặc biệt để ý, ở nơi này làm buôn bán nhỏ chắc chắn không tệ.
Chỉ là xem bán buôn cái gì thôi.
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Dương Niệm Niệm có chút ủ rũ, người khác xuyên không đều mang theo 'kim thủ chỉ', sao nàng lại giống con ghẻ thế này, không có cái 'kim thủ chỉ' nào vậy?
Ngồi trong nhà cũng không nghĩ ra ý hay gì, nàng muốn đi tìm Vương Phượng Kiều tâm sự, vừa mới ra khỏi cửa phòng, đúng lúc gặp Vương Phượng Kiều vác cuốc tìm đến nàng.
"Niệm Niệm, binh sĩ cho con phân một mảnh vườn, con có muốn trồng ít rau xanh gì không?"
"Vườn cây?" Mắt Dương Niệm Niệm sáng lên, "Binh sĩ còn cho phân đất cơ à?"
"Đương nhiên là có rồi." Vương Phượng Kiều cười ha hả giải thích, "Gia thuộc viện mỗi nhà đều có một mảnh vườn nhỏ, bình thường ăn rau xanh không cần phải ra chợ mua, cứ trồng trong vườn là được rồi, một năm cũng có thể tiết kiệm được không ít tiền mua đồ ăn đấy."
Dương Niệm Niệm mừng rỡ, "Thế thì tốt quá rồi, chị Vương, chị mau dẫn em đi xem chút."
Gia thuộc viện mà đi ra chợ mua đồ ăn đúng là không tiện, quá xa thì không nói, nhỡ mà lỡ chuyến xe thì cả đi cả về đều rất phiền phức.
Vương Phượng Kiều vừa dẫn đường, vừa nói, "Bình thường nếu mà chỉ mua dầu, muối, mắm, giấm gì đó, thì không cần ra chợ đâu, gần đây có một cái thị trấn nhỏ, đi bộ nhanh thì hai mươi phút là tới."
Nghe giọng điệu của Vương Phượng Kiều, đi hai mươi phút không tính là xa, Dương Niệm Niệm hết ý kiến.
A! Thời đại giao thông không thuận tiện, đi lại đúng là một vấn đề lớn không nhỏ.
Mảnh vườn mà người ta chia cho Dương Niệm Niệm vị trí không được tốt cho lắm, ở gần tường rào, mỗi ngày có hơn nửa ngày không có nắng, cũng may chỗ này không phải để trồng hoa màu, trồng rau cải thì cũng không ảnh hưởng gì.
Đến gần vườn cây, Dương Niệm Niệm ngây ra, nhìn mảnh vườn rộng chừng một mét, có chút ngạc nhiên hỏi, "Chị Vương, vườn của nhà khác to thế mà, của em được chia sao mà bé tí vậy?"
Chỉ một mảnh đất bé này, một túi hạt giống rau cũng còn thừa nửa túi, mà mảnh vườn rau bên cạnh còn to gấp mấy lần của nàng, chênh lệch một chút thì Dương Niệm Niệm cũng không so đo, cái này khác biệt quá lớn rồi.
Vương Phượng Kiều bình thường không để ý chỗ này, giờ thấy cảnh này thì cũng có chút bất ngờ, vừa nhìn là biết có người đã chiếm dụng đất của Dương Niệm Niệm rồi.
"Niệm Niệm, con đừng vội, chắc là Diệp Mỹ Tĩnh thấy mảnh đất này không có ai trồng nên trồng trước, để chị đi nói chuyện với nó, bảo nó trả vườn cây lại cho con."
Dương Niệm Niệm thấy rau mới nhú mầm trong vườn, ánh mắt lóe lên, "Chị Vương, vậy chị phiền chị nói với cô ta một tiếng, tiền hạt giống rau em trả cho cô ta, em sẽ coi như là trồng rau trên vườn này của em vậy."
Vương Phượng Kiều thấy thế cũng tốt, rau này còn cả nửa tháng mới ăn được, không thì cũng phải một hai tháng mới hết, nhổ đi thì phí, Dương Niệm Niệm đưa tiền hạt giống cho Diệp Mỹ Tĩnh, như vậy Diệp Mỹ Tĩnh cũng không thiệt, mà Dương Niệm Niệm cũng có cái ăn.
"Niệm Niệm, con cứ về trước đợi tin, chị đi tìm Diệp Mỹ Tĩnh ngay."
Vương Phượng Kiều lượn lờ trong gia thuộc viện một hồi, mới tìm thấy Diệp Mỹ Tĩnh ở nhà Vu Hồng Lệ, hai người đang ngồi một chỗ đan áo len buôn dưa lê, nghe Vương Phượng Kiều đến để đòi lại vườn rau cho Dương Niệm Niệm, Diệp Mỹ Tĩnh liền nổi giận đùng đùng.
Vứt cái áo len đan dở xuống đất, mất mặt chất vấn, "Dựa vào cái gì mà tao cực khổ trồng rau, nó há mồm ra là có ăn? Nó muốn ăn thì sao không tự đi mà trồng?"
Vốn dĩ Vương Phượng Kiều đã không ưa Diệp Mỹ Tĩnh rồi, lúc này cũng không nhịn nổi, "Mảnh vườn đó là của Niệm Niệm mà binh sĩ chia cho, mày trồng lên vườn của người ta, thì cho dù nó không trả tiền giống thì cũng có quyền ăn thôi."
Diệp Mỹ Tĩnh trợn mắt tròn xoe, quát lớn với Vương Phượng Kiều, "Nó dám! Nếu mà nó dám ăn trộm đồ của tao, tao liền đi mách chính ủy, đừng tưởng chồng nó là đoàn trưởng thì tao sợ nó."
"Chuyện nhỏ như con thỏ thế này mà cũng làm ầm ĩ lên đến chỗ chính ủy à?" Thấy hai người muốn cãi nhau ở nhà mình, Vu Hồng Lệ vội vàng ra hòa giải, lấy khuỷu tay thúc Diệp Mỹ Tĩnh, "Mỹ Tĩnh, mày bớt giận đi, mày chiếm đất của người ta thì vốn dĩ đã không đúng rồi, mà ầm ĩ lên đến chỗ chính ủy, mày cũng có tốt lành gì đâu."
Diệp Mỹ Tĩnh trừng mắt nhìn Vương Phượng Kiều, không nói một lời, cô ta vất vả gần chết, tay cũng bị xước da, mới gieo được đám rau xuống đất, giờ cũng sắp ăn được đến nơi rồi, dựa vào đâu mà Dương Niệm Niệm không làm gì mà cứ thế ăn đồ của cô ta hả?
Cô ta thà nhổ đi cho lợn ăn còn hơn.
"Lời chị nói tới đây rồi, làm ầm ĩ lên đến chỗ chính ủy, hay như nào thì tùy mày, đằng nào thì dù không có tiền hạt giống, lúc rau lớn lên, Niệm Niệm vẫn cứ ăn được." Vương Phượng Kiều nói mấy câu rồi vác cuốc đi.
Vốn dĩ định ra ruộng làm cỏ, vác cuốc lượn lờ mấy vòng, cuối cùng thì chả muốn ra vườn nữa.
Sắc mặt Diệp Mỹ Tĩnh còn khó coi hơn cả hố xí, nhổ một bãi nước bọt vào lưng Vương Phượng Kiều, "Đồ quái quỷ gì chứ, tưởng bợ đỡ được vợ đoàn trưởng thì giỏi à nha?"
Vu Hồng Lệ nhặt áo len bị Diệp Mỹ Tĩnh vứt trên đất lên, ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, "Mày cãi nhau với Vương Phượng Kiều làm gì chứ? Nó là một con chó săn thôi. Đất đó là binh sĩ chia cho Dương Niệm Niệm, làm ầm ĩ lên đến chỗ chính ủy thì mày cũng không tốt đẹp gì đâu, theo tao thấy thì, trực tiếp phá hết rau đi, để Dương Niệm Niệm muốn ăn cũng không có, cho nó nằm mơ đi."
Diệp Mỹ Tĩnh bị Vu Hồng Lệ đánh thức, không nói hai lời, trời đang nắng chang chang thì cô ta đã ra vườn rau rồi, mồ hôi nhễ nhại, cả cơm trưa cũng chưa ăn, dành nửa ngày để nhổ sạch sẽ đám rau trong vườn, còn sạch sẽ hơn cả làm cỏ nữa.
Dương Niệm Niệm và Vương Phượng Kiều nhận được tin thì cùng nhau đi ra vườn rau, nhìn cái vườn trơ trụi, Vương Phượng Kiều tức điên lên, "Con Diệp Mỹ Tĩnh kia lòng dạ ác độc quá, rau tốt như thế, qua mười ngày nửa tháng nữa là ăn được rồi, mà bị nó phá hết cả rồi."
Vương Phượng Kiều xuất thân trong một gia đình nghèo khó, từ nhỏ đã ăn không no mặc không ấm, cô ta là người không bao giờ nỡ phí phạm đồ ăn, nhìn đám rau bị phá hết, trong lòng đau xót.
Dương Niệm Niệm cười hề hề an ủi, "Chị Vương, chị đừng tức, như thế này cũng tốt, em trồng rau cũng không cần xới đất, cũng bớt được nhiều việc đấy ạ."
Đã sớm đoán Diệp Mỹ Tĩnh sẽ không đồng ý, chỉ là không ngờ là cô ta ra tay nhanh vậy, nửa ngày đã nhổ hết rau non trong vườn.
Thấy Dương Niệm Niệm tâm lý tốt như vậy, Vương Phượng Kiều cũng bớt giận, "Niệm Niệm à, may là con tâm lý tốt, đừng có nhìn gia thuộc viện ít người thế thôi, mà chuyện chẳng liên quan cũng lắm đấy, ở đây lâu con sẽ biết."
Dương Niệm Niệm nháy mắt mấy cái, "Chị Vương, em không thích nói chuyện với họ, em chỉ thích trò chuyện với chị thôi."
Vương Phượng Kiều bị Dương Niệm Niệm dỗ đến nở cả hoa trong bụng, miệng cười toe toét, kéo tay Dương Niệm Niệm, thân thiết nói, "Lúc chị nhìn thấy con lần đầu tiên, chị đã thấy rất hợp rồi, có cảm giác như là em gái của chị vậy."
Dương Niệm Niệm thuận miệng nịnh bợ mấy câu, dỗ Vương Phượng Kiều cười không ngậm được mồm, hai người tay trong tay đi về, vừa hay đụng mặt Lục Thời Thâm và Chu Bỉnh Hành đi về...
Bạn cần đăng nhập để bình luận