Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 78: Phu thê vốn là cái kia một lòng (length: 8620)

Bóng đêm quá tối, Dương Niệm Niệm thấy không rõ lắm biểu cảm trên mặt Lục Thời Thâm, rất tiếc nuối thở dài, "Đáng tiếc, không được ở cự ly gần quan sát quỷ hỏa."
Loại vật này, đến thế kỷ 21 đã diệt tuyệt dường như, thành truyền thuyết.
Còn tưởng rằng có cơ hội quan sát một thoáng đây.
"Ngươi không sợ?" Lục Thời Thâm nhìn nàng.
Dương Niệm Niệm lắc đầu, "Sợ cái gì, ta đã nói rồi, đây là hiện tượng tự cháy trong hóa học."
Lục Thời Thâm nhạy bén nắm bắt được trọng điểm trong lời nói của nàng, "Ngươi học được mấy năm sách?"
Thời đại này, muốn lên cấp ba mới có thể học được kiến thức hóa học.
Thấy Lục Thời Thâm sinh lòng nghi ngờ, Dương Niệm Niệm đáp, "Không học mấy năm sách, nhưng ta xem qua sách của tỷ tỷ ta."
Nguyên chủ rất thích học tập, nhất là khi biết Phương Hằng Phi lên đại học, ban đêm thường xuyên lật xem sách học của Dương Tuệ Oánh để học hỏi.
Nàng có ý chí vươn lên.
Tuy nói nguyên chủ toàn đọc sách ngữ văn, chỉ cần nàng không nói, ai có thể biết?
Miệng ở trên người nàng, nàng nói gì thì là thế.
Sợ Lục Thời Thâm tiếp tục truy hỏi, Dương Niệm Niệm chuyển chủ đề, "Sao ngươi thấy quỷ hỏa không chút kinh ngạc?"
"Loại này ở vùng hoang dã rất thường thấy." Lục Thời Thâm điềm tĩnh nói.
Hắn quanh năm ở trong quân ngũ, thường xuyên chưa sáng đã rời giường, làm nhiệm vụ cũng thường xuyên ngủ đêm ngoài trời, loại này không tính là hiếm lạ.
"Ngươi còn thật gan lớn."
Dương Niệm Niệm nhấc chân bước về phía trước hai bước, bỗng nhiên dừng lại, quay người hỏi, "Ngươi giết người chưa?"
Ánh mắt Lục Thời Thâm chợt trở nên phức tạp, mím đôi môi đẹp không nói lời nào, cũng có lẽ là không biết trả lời như thế nào.
Không khí bỗng trở nên quỷ dị, Dương Niệm Niệm cũng nhận thấy mình hỏi lỡ lời, vội vàng chuyển chủ đề, "Ta mệt rồi, ngươi cõng ta một lát đi."
"Được."
Trải qua lần trước, Lục Thời Thâm đã có kinh nghiệm, khom lưng nửa ngồi trước người Dương Niệm Niệm.
Dương Niệm Niệm cong khóe miệng, cười rồi nằm lên lưng hắn, ngửi mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người hắn, chỉ thấy đặc biệt an tâm.
Nằm trên vai hắn nhỏ giọng nói, "Đợi ngày mai ta mua quạt điện về, ngươi liền về phòng chúng ta ngủ đi."
Nàng hắng giọng, nghiêm trang nói, "Ta mới về quân một tháng, nếu người khác biết ngươi ngủ riêng với ta, chắc chắn lại sau lưng nói vợ chồng chúng ta có vấn đề, ảnh hưởng không tốt."
Lúc này, Dương Niệm Niệm cảm thấy mình như sói xám dụ dỗ bé ngoan về nhà.
Ai bảo người đàn ông này ưu tú, tam quan chính, dáng dấp đẹp trai, lại biết thương người chứ?
Đêm hôm khuya khoắt không thấy vợ về nhà, liền ra ngoài đón, hợp với mọi mộng tưởng của nàng về nửa kia.
Không sống cùng hắn, chẳng lẽ muốn lên trời à?
"Được." Lục Thời Thâm gật đầu.
Thấy Lục Thời Thâm bình tĩnh như vậy, Dương Niệm Niệm cũng không biết hắn có hiểu ý trong lời nói của mình không.
Nàng đến khu gia quyến cũng gần một tháng rồi, cũng không thấy Lục Thời Thâm chủ động, thậm chí không hề có ý nghĩ gì về phương diện kia.
Không đoán ra là tên này quá thuần tình, hay là tôn trọng nàng.
Mặc kệ.
Cùng lắm thì tối mai nàng chủ động một chút, thế nào cũng phải ăn cho hết miếng thịt đến miệng này.
Sợ Lục Thời Thâm quá mệt, đi được một đoạn đường, Dương Niệm Niệm liền muốn xuống, Lục Thời Thâm lại không buông, mãi đến tận cổng khu gia quyến mới để nàng xuống.
Hai người vừa về đến cổng rào, Dương Niệm Niệm đã ngửi thấy mùi khét, nàng tò mò hỏi Lục Thời Thâm, "Cái gì cháy vậy? Có phải ngươi đang nấu gì trên bếp không?"
Lục Thời Thâm lắc đầu, "Ta từ chỗ binh sĩ về là đi đón ngươi luôn."
Mang theo nghi hoặc, hai người vào bếp, cảnh tượng trước mắt khiến Dương Niệm Niệm cảm động hết mức, An An đang đứng trên ghế gỗ nhỏ, trông ra dáng vẻ đang xào rau, trên lưng còn buộc tạp dề, nhanh thì chân không dài bằng tạp dề.
Dương Niệm Niệm tim tan chảy, tiến vào bếp véo véo má phúng phính của An An.
"An An, con ngoan quá, Thẩm Nhi sau này cố gắng kiếm tiền, cho con cưới vợ xinh."
An An đang nghiêm túc nấu cơm, má bị Dương Niệm Niệm véo, lo lắng nói, "Thẩm Nhi, thức ăn cháy mất."
"Con xem người nóng cả mồ hôi rồi, mau ra phòng bếp bật quạt điện thổi chút đi, để ta xào rau cho." Dương Niệm Niệm nhận lấy xẻng từ tay An An, thuần thục lật xào rau xanh trong nồi.
Thấy Dương Niệm Niệm vui vẻ, An An cũng rất cao hứng, đứng một bên tranh công nói.
"Thẩm Nhi, con còn nấu cháo nữa."
"Oa a, An An giỏi thật." Dương Niệm Niệm khen ngợi.
Rau xanh vốn dễ chín, Dương Niệm Niệm đảo mấy lần xúc rau ra đĩa, mở nắp nồi cháo xem qua, hơi ngạc nhiên, không ngờ An An nấu cháo trắng cũng không tồi.
Lục Thời Thâm bưng nồi bát vào nhà chính, An An phụ trách cầm đũa, Dương Niệm Niệm bưng mâm đồ ăn theo sau hai cha con, cảnh tượng đặc biệt ấm áp.
Rau xanh bị xào cháy, hương vị không ngon lắm, Dương Niệm Niệm vẫn ăn rất ngon miệng, "Ta nhớ trong nhà không có rau xanh, chỗ rau này lấy từ đâu ra?"
"Hái ở vườn rau, rau mà mẹ trồng lúc trước có thể ăn rồi." An An vịn bát nhỏ nói.
"Nhanh vậy đã ăn được rồi hả?" Dương Niệm Niệm có chút bất ngờ, nàng không ngờ rau nhanh thế đã ăn được.
An An tò mò nhìn Dương Niệm Niệm, "Thẩm Nhi, lúc trước mẹ không trồng rau ạ?"
An An tuy mới vài tuổi, trước kia ở nông thôn, mỗi ngày đều theo ông nội ra ruộng làm cỏ, hắn còn biết cấy mạ đấy.
Lục Thời Thâm cũng nhìn Dương Niệm Niệm.
"Dĩ nhiên là trồng rồi." Dương Niệm Niệm tùy tiện bịa, "Có điều, ta toàn làm cấy mạ, nhổ cỏ với lại nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, trồng rau toàn mẹ với anh trai ta làm."
An An có chút thèm thuồng, "Mẹ có mụ mụ và ca ca, thật tốt."
Không biết bao giờ, Thẩm Nhi mới sinh cho hắn một em trai hoặc em gái.
Dương Niệm Niệm tức giận nói, "Tốt cái gì chứ, ta quyết định đoạn tuyệt quan hệ với họ rồi, mẹ ta thiên vị, trong lòng chỉ có con trai cả và con gái cả thôi, ta không là cái thá gì."
Trong lòng Hoàng Quế Hoa căn bản không có nguyên chủ, chỉ thương Dương Thiên Trụ và Dương Tuệ Oánh.
Dương Niệm Niệm không phải nguyên chủ, nàng cũng không sống với người một nhà này, chẳng có tình cảm.
Không qua lại thì tốt nhất, đỡ phải nhìn thấy Dương Tuệ Oánh với Phương Hằng Phi chướng mắt.
An An có chút thương Dương Niệm Niệm, "Thẩm Nhi, sau này con lớn sẽ hiếu kính mẹ, sẽ không để người khác bắt nạt mẹ."
Vừa mới còn tức giận, nghe vậy Dương Niệm Niệm bật cười thành tiếng, "Cái miệng nhỏ này của con, sau này lớn lên, chắc chắn dỗ con gái còn hơn ba con."
Lục Thời Thâm, "..." Hắn quả thực không giỏi dỗ người.
Im lặng một lát, hắn hỏi, "Em thật sự quyết định không qua lại với nhà mẹ đẻ?"
Dương Niệm Niệm nghiêm túc gật đầu, "Chuyện nhà ta, có lẽ anh không hiểu lắm, thật ra ta với Dương Tuệ Oánh và Dương Thiên Trụ là cùng mẹ khác cha, cho nên anh em bọn họ hợp sức chèn ép ta. Mẹ ta cũng thiên vị, trong mắt chỉ có đứa con trai bà ta nuôi để dựa vào lúc về già, với lại đứa con gái lớn lên đại học để bà ta nở mày nở mặt thôi, hoàn toàn không có ta."
Nói rồi, nàng cười nhạo, "Nếu bà ta biết anh là trung đoàn trưởng, thái độ đối với em chắc chắn thay đổi một chút, không chừng còn muốn bắt em trả anh lại cho Dương Tuệ Oánh đấy."
Nghe xong Dương Niệm Niệm miêu tả về gia đình, Lục Thời Thâm nhíu mày, "Không sao, trước khi về hưu, có lẽ chúng ta vẫn sống trong quân đội, về nhà ít, nếu em không muốn qua lại với họ, thì đừng qua lại."
Cha mẹ bất nhân, con cái mới bất hiếu.
Nếu Hoàng Quế Hoa không đoái hoài gì tới đứa con gái này, thì dứt khoát cắt đứt quan hệ.
Hắn tôn trọng quyết định của Dương Niệm Niệm.
Không ngờ Lục Thời Thâm lại ủng hộ nàng như vậy, Dương Niệm Niệm tò mò hỏi, "Anh có thấy em làm thế là không đúng không?"
Lục Thời Thâm lắc đầu, "Vợ chồng vốn chung một lòng."
Dương Niệm Niệm mừng như điên, nàng càng ngày càng thích người đàn ông này rồi.
.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận