Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 72: Tiểu đệ đệ tại trong bụng đá ngươi? (length: 6989)

"Phụt... Khụ khụ..."
Dương Niệm Niệm một phen kích động, nước trong miệng phun ra ngoài một chỗ, sặc đến ho khan liên tục, chiếc vạc tráng men suýt chút nữa cầm không vững.
Lục Thời Thâm tiếp lấy chiếc vạc tráng men, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, vẻ mặt cũng có chút lúng túng.
An An cũng học theo động tác của Lục Thời Thâm, vỗ nhẹ lưng Dương Niệm Niệm mấy lần, chớp mắt to, tò mò hỏi han.
"Thẩm Nhi, sao ngươi lại uống sặc, có phải em bé trong bụng đá ngươi không?"
Dương Niệm Niệm vừa mới dễ chịu hơn một chút, suýt chút nữa lại bị lời của An An làm cho chết đứng.
"Khụ khụ... An An, ngươi đừng hiểu lầm, ta vừa nãy là đang luyện tập thân thể, không phải là đang cùng ba ba của ngươi sinh em bé, trong bụng ta cũng không có em bé."
"Vậy bao giờ các ngươi mới sinh em bé?" An An truy hỏi.
"..." Dương Niệm Niệm nhanh trí, đá quả bóng sang cho Lục Thời Thâm, "Vấn đề này ba ba của ngươi quyết định."
An An ngẩng đầu nhìn Lục Thời Thâm, bĩu môi nhỏ nói, "Ba ba, các bạn nhỏ ở khu gia đình quân nhân, đều đang chờ ăn trứng gà đỏ đấy."
"..."
Lục Thời Thâm mặt không đổi sắc nói, "Đợi con lớn thêm chút nữa."
An An vừa muốn nói gì đó, liền bị Lục Thời Thâm một tay bế ra ngoài, "Ngày mai còn phải đi học, ngủ sớm một chút."
Dương Niệm Niệm mím môi cười trộm, nàng vừa nãy chú ý thấy tai của Lục Thời Thâm đỏ lên, tên này nhìn thì bạc tình lãnh đạm, đối với cái gì cũng không để ý.
Thực ra rất quan tâm một cách ngây ngô.
Nàng đây là đâm lao phải theo lao, nhặt được bảo vật rồi.
Chỉ cần nghĩ đến sau này Dương Tuệ Oánh thấy Lục Thời Thâm thì hối hận không thôi, nàng liền cảm thấy hả giận.
Cầm đồ đi giặt vào phòng, vừa vặn gặp Lục Thời Thâm từ phòng của An An đi ra, Dương Niệm Niệm thanh thúy nói.
"Tối nay ngươi ngủ cùng An An đi, giải thích cho An An hiểu rõ một chút, ta đang luyện tập thân thể, không phải là đang cùng ngươi cái kia... Khụ khụ... Nhỡ đâu thằng bé nói ra ngoài, người khác còn tưởng chúng ta trước mặt trẻ con lớn thế này mà làm chuyện đó."
Thực tế, trong lòng Dương Niệm Niệm nghĩ, thay vì để Lục Thời Thâm nửa đêm mò qua phòng An An ngủ, chi bằng nàng trực tiếp hào phóng một chút, để hắn sang ngủ.
Lục Thời Thâm gật đầu, có một số việc thuận theo tự nhiên thì tốt, không cần thiết cưỡng cầu.
Hắn chuyển chủ đề, "Hôm nay ký hợp đồng có thuận lợi không?"
Dương Niệm Niệm, "Thuận lợi, Lưu chủ nhiệm rất nhiệt tình, còn nói cho ta quá trình làm các thủ tục khác, giờ giấy phép kinh doanh các thứ đều làm xong cả rồi."
Nói xong, nàng buồn bực, "Cũng không biết Khương Dương mang Duyệt Duyệt đi đâu rồi, bệnh viện nói bọn họ xuất viện lâu rồi, trạm thu phế liệu cũng không có ai, người bọn họ lại không có tiền, có thể đi đâu chứ?"
Thời đại này không có điện thoại đúng là quá bất tiện, Hải Thành cũng không tính là lớn, nhưng tìm một người thật sự giống như mò kim đáy bể.
Lục Thời Thâm suy đoán, "Có thể đã về thôn rồi."
Khương Dương huynh muội cũng không có chỗ nào để đi.
"Tên này không phải đổi ý không muốn làm chung đấy chứ?" Dương Niệm Niệm vung vẩy nắm tay, "Nếu hắn dám lừa ta, chờ ta tìm được hắn, không bẻ cổ hắn ra."
Ánh mắt Lục Thời Thâm rơi vào cổ tay bé nhỏ của nàng, cũng không vạch trần nàng.
"Khương Dương biết chỗ cô mở sạp, cũng biết chúng ta ở trong khu gia quyến, muốn tìm chúng ta không phải việc khó. Nếu hai ngày nữa vẫn không tìm được hắn, ta nghĩ cách giúp cô liên hệ công nhân."
Nghe Lục Thời Thâm nói vậy, Dương Niệm Niệm yên lòng.
Người do Lục Thời Thâm tìm tới, chắc chắn đều đáng tin, không chừng còn là bộ đội xuất ngũ ấy chứ.
...
Một đêm ngon giấc.
Hôm sau trời vừa sáng, Dương Niệm Niệm đạp xe đến chợ buôn.
Vừa tới cửa, bà chủ đã nhanh mắt trông thấy Dương Niệm Niệm, mặt mày hớn hở chạy ra đón.
"Cô em, cuối cùng thì em cũng tới, mấy hôm không thấy em, chị còn tưởng em đi nhập hàng của nhà khác rồi chứ."
Từ khi quần bó chân thịnh hành, các sạp đều bắt đầu nhập hàng, cạnh tranh ngày càng lớn.
Tuy nói Dương Niệm Niệm không phải là khách lớn, nhưng bà chủ cho rằng Dương Niệm Niệm có tiềm lực, đảm bảo không chừng lúc nào có thể thuê mặt bằng mở tiệm bán quần áo đây.
Dương Niệm Niệm vờ như không nghe thấy lời thăm dò của bà chủ, cười đáp, "Bố mẹ chồng tôi từ quê lên chơi, mấy hôm nay nên không đi lấy hàng."
Nghe nói không phải đi nhà khác, bà chủ càng cười nịnh nọt hơn, "Cô em, hôm nay em muốn lấy bao nhiêu hàng vậy?"
Dương Niệm Niệm chống xe ở cửa, nhấc chân đi vào cửa hàng, "Lần trước trời mưa, đồ tôi lấy về còn chưa bán hết, lần này lấy mười chiếc quần bó chân với mười cái áo sơ mi hoa."
Bà chủ phục vụ cực kỳ chu đáo, cũng không chê lần này nàng lấy ít, còn tận tình giúp nàng gói ghém hàng hóa đặt lên sau xe đạp.
"Cô em, sớm đã mua xe đạp rồi, hồi trước cô gánh bao nhiêu hàng, chị nhìn mà thấy thương, nếu không phải cửa hàng bận, chị đã giúp cô chuyển hàng qua rồi."
Ông chủ ở bên cạnh vô ý tiếp lời, "Cô là phụ nữ thì có bao nhiêu sức chứ? Có đưa thì cũng là tôi đi đưa."
Bà chủ nghe vậy, hung hăng véo ông chủ một cái.
Dương Niệm Niệm biết vợ chồng nhà người ta nói là lời khách sáo, cười nói cảm ơn, "Chị à, cảm ơn chị, em đi trước nhé."
Bà chủ cười vẫy tay với Dương Niệm Niệm, "Cô em, em đi đường cẩn thận."
Đoàn người đi xa, bà thu lại vẻ mặt tươi cười, quay đầu trừng trượng phu hỏi, "Anh đi giao hàng? Sao bình thường không thấy anh chăm chỉ như vậy chứ? Tôi thấy anh là thấy cô em kia xinh đẹp nên có ý đồ xấu đó hả? Tôi đã sớm phát hiện anh không bình thường rồi, mỗi lần cô em ấy tới, mắt anh hận không thể mọc trên người người ta."
Ông chủ một mặt oan ức, "Tôi đây không phải là thương cô, thuận theo cô nói vài câu khách sáo à? Sao còn mắng tôi nữa?"
Đàn bà thật phiền, rõ ràng là bà ta gợi chuyện trước, mình chỉ hùa theo vài câu, vậy mà lại quy hết lên đầu mình?
Đây không phải cố tình gây sự thì là cái gì?
Bà chủ nghe vậy, trong lòng dễ chịu hơn một chút, hừ một tiếng nói, "Cái dạng heo của anh, già như sắp thành chạy tám bà lão rồi, người ta cũng không thèm ngó tới đâu. Tôi nói cho anh biết, anh mà dám làm chuyện có lỗi với bà đây, bà đây một mồi lửa đốt sạch cửa hàng của anh."
"Đồ thần kinh." Ông chủ thì thầm trong miệng cúi đầu chỉnh lý hàng hóa.
Hắn cả ngày bận tối mắt tối mũi, lấy đâu ra tâm tư đi nhìn gái đẹp chứ?
Huống hồ, người ta là quân tẩu, hắn lại không sống đủ, đi trêu quân tẩu làm gì?
Ăn súng à?
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận