Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 105: Đoàn trưởng, ngươi đại di tử tới (length: 8799)

"Ta vừa đến đây ngày đầu tiên thì hắn đã biết rồi, hắn không hề để ý việc ta không học đại học." Nhắc đến Lục Thời Thâm, Dương Niệm Niệm lại thấy lòng dạ rối bời, tên kia đã mấy ngày không về.
Hắn trốn nàng cứ như trốn sài lang hổ báo vậy, chẳng lẽ lại không muốn cưới nàng sao?
"Đội trưởng Lục biết là tốt rồi." Vương Phượng Kiều thở phào nhẹ nhõm, đứng ở góc độ của Dương Niệm Niệm mà nói, "Không học đại học thì có sao? Ta thấy ngươi còn tốt hơn Dương Tuệ Oánh, càng hợp với đội trưởng Lục, hai người các ngươi đúng là sai khiến xui khiến mà nên duyên."
Nghĩ đến Dương Tuệ Oánh, nàng lại tức giận mắng, "Dương Tuệ Oánh đi học mà đầu óc để trong bụng chó rồi hay sao, tâm địa thối nát như thế, đáng lẽ phải bắt đi tù mới phải, mà này, Dương Tuệ Oánh giờ tới đây là định làm gì?"
Dương Niệm Niệm nói, "Thời Gian Thâm cho trường báo tên cô ta, trường học đuổi học cô ta rồi, cô ta muốn tiếp tục học đại học, chắc chắn chỉ có thể cầu Thời Gian Thâm tha cho một lần."
Vương Phượng Kiều nắm lấy tay nhỏ của Dương Niệm Niệm an ủi, "Niệm Niệm, cứ yên tâm, đội trưởng Lục không phải người không quyết đoán, tuyệt đối không mềm lòng đâu, người xấu phải bị trừng trị."
Bình thường thấy Dương Niệm Niệm hoạt bát vui vẻ, không ngờ lại đáng thương như vậy.
Dương Tuệ Oánh đúng là đáng bị chém ngàn đao mà.
Sớm biết đã cho tí độc vào trà cho xong rồi.
...
Chu Bỉnh Hành theo lính trở về, mông còn chưa kịp chạm đất đã bị Vương Phượng Kiều gọi vào bếp, vội vàng nói, "Anh nhanh đi gọi đội trưởng Lục về đi, Niệm Niệm tỷ tỷ tới rồi."
Chu Bỉnh Hành có chút bực mình, "Người nhà đến là chuyện tốt, sao mặt cô như sơn tặc tới vậy?"
"Chuyện tốt cái gì?" Vương Phượng Kiều mặt hầm hừ, còn giận hơn cả Dương Niệm Niệm, "Dương Tuệ Oánh chẳng phải thứ tốt gì, vốn dĩ ả muốn gả cho đội trưởng Lục, kết quả lên đại học rồi thì chó chê mèo lắm lông, không coi đội trưởng Lục ra gì, lén lút đem Niệm Niệm đẩy cho đội trưởng Lục. Giờ không được học đại học nữa, lại nghĩ tới cầu xin đội trưởng Lục, anh mau đi tìm đội trưởng Lục về xem sao đi, tôi thấy con Dương Tuệ Oánh đó không phải người hiền lành gì đâu, đừng để ả bắt nạt Niệm Niệm."
Cái gì? Đội trưởng bị người ta lừa hôn ư?
Mắt Chu Bỉnh Hành trợn tròn, giọng nói ồm ồm tức giận hỏi, "Mắt con Dương Tuệ Oánh kia mọc trên đỉnh đầu à sao lại dám không thèm đội trưởng? Nó có ba đầu sáu tay hả?"
"Nó không thèm thì càng tốt, không thì Niệm Niệm có phần gì?" Vương Phượng Kiều đẩy anh ta ra ngoài, "Anh đừng nói nhiều, nhanh đi gọi đội trưởng Lục về đi."
Chu Bỉnh Hành cũng không dám chậm trễ, sốt sắng chạy đi tìm quân lính, đến văn phòng không thấy người, anh lại chạy đến nhà ăn, quả nhiên đụng phải Lục Thời Thâm vừa từ nhà ăn đi ra.
Chu Bỉnh Hành vẻ mặt khoa trương nói.
"Đội trưởng, đại di của anh tới rồi."
Lục Thời Thâm cau mày, "Dương Tuệ Oánh?"
Chu Bỉnh Hành gật đầu, "Là cô ta."
Lục Thời Thâm không nói gì, nhấc chân liền hướng cửa quân doanh đi đến, Chu Bỉnh Hành theo bên cạnh thêm mắm thêm muối.
"Vợ em nói đại di của anh hung dữ lắm, trông đã thấy không dễ chọc, không khéo lát nữa các cô lại đánh nhau ở nhà, vợ anh thì nhỏ bé như vậy, đánh với ai cũng thiệt..."
Trong khu nhà của quân nhân, Dương Tuệ Oánh cùng An An mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, biết được thân phận của An An, ả đi đến cửa bếp, nhìn Dương Niệm Niệm đang nấu cơm, bỗng nhiên bật cười.
Giọng điệu có chút mỉa mai, "Niệm Niệm, có phải cô hận tôi vì Lục Thời Thâm có con trai không?"
Theo lý thì, ả để Dương Niệm Niệm làm vợ đội trưởng, Dương Niệm Niệm lẽ ra phải cảm kích ả mới đúng, cho đến khi thấy An An, ả mới biết được lý do Dương Niệm Niệm hận ả.
Trong lòng ả cũng thoáng cân bằng lại.
Nếu cái giá để làm vợ đội trưởng là làm mẹ kế, ả chẳng thèm, làm mẹ kế đâu có dễ dàng gì.
Dương Niệm Niệm đảo món rau trong nồi, cũng không thèm nhìn ả, "Đừng ở đây tìm cảm giác tồn tại, giữ sức mà đi cầu Lục Thời Thâm đi, anh ấy sắp về rồi."
Dương Tuệ Oánh giải thích, "Cô thật là hiểu lầm, tôi không gả cho Lục Thời Thâm là vì tôi thích những người có văn hóa, không phải vì ghét bỏ anh ấy có con trai, trước kia tôi cũng đâu biết anh ấy có con trai."
Ả nhìn kỹ thân hình uyển chuyển của Dương Niệm Niệm, nói ra lại mang theo trêu cợt.
"Tuy là Lục Thời Thâm đã kết hôn rồi, từng có con rồi, nhưng cũng xứng với cô đấy. Với điều kiện của cô, ngoài mặt mũi với dáng vóc ra thì cũng không có ưu thế gì, muốn tìm được người đàn ông tốt như Lục Thời Thâm không phải là dễ dàng đâu."
"Xem ra hôm nay không úp cái nồi lên mồm cô thì mồm cô cũng không ngậm lại được."
Dương Niệm Niệm cầm lấy cái nồi liền đi về phía Dương Tuệ Oánh, bộ dạng dữ tợn như thật sự muốn úp nồi lên miệng Dương Tuệ Oánh.
"Dương Niệm Niệm, cô điên rồi hả?"
Dương Tuệ Oánh sợ hãi xanh mặt, quay người định chạy ra ngoài, chân bị lảo đảo suýt ngã, vừa đứng vững đã thấy trước mặt xuất hiện một thân ảnh nam nhân tuấn tú mạnh mẽ rắn rỏi.
Dương Tuệ Oánh ngẩng đầu lên, thấy người đứng trước mặt mình là một người đàn ông mặc quân phục, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng như cánh hoa, đẹp đến mức không tìm ra được một điểm nào để chê.
Khác với những nam sinh ở trường học, người đàn ông này toàn thân lộ ra một vẻ cứng cỏi, giống như con chim ưng đang bay lượn trên bầu trời, một con sói vương trong rừng sâu, nhìn qua liền biết là người có tướng chỉ huy quân.
Dương Tuệ Oánh nhìn chằm chằm người đàn ông một hồi, tim đập loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thử gọi một tiếng, "Lục Thời Thâm?"
Lục Thời Thâm không cảm xúc gật đầu với Dương Tuệ Oánh coi như đáp lại, lập tức đi về phía Dương Niệm Niệm, "Có sao không?"
Dương Niệm Niệm hờn dỗi hừ một tiếng, "Anh về chậm thêm chút nữa là thấy cái miệng lạp xưởng rồi đấy."
Nói xong, liền quay người vào bếp, đồ ăn trong nồi đã cháy xém, dứt khoát đổ đồ ăn ra luôn.
Lục Thời Thâm thấy trán cô ướt đẫm mồ hôi, mấp máy môi, liền nhấc chân đi vào bếp cúi người chắn cái miệng lò.
Dương Tuệ Oánh bị bơ, có chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại vẻ mặt rồi cũng vào bếp bê bát đũa giúp.
Bị kẹp giữa hai người, Dương Niệm Niệm hỏa khí xông thẳng lên đầu, hất cái xẻng đang cầm trên tay vào trong nồi, tức giận nói.
"Hai người ở đây cứ từ từ mà làm, tôi ra ngoài được chưa?"
Nói xong, trực tiếp đi ra khỏi bếp, vào nhà chính đón gió.
An An chạy đến bên chân cô hỏi, "Mợ ơi, người phụ nữ đó là ai thế?"
Dương Niệm Niệm hậm hực nói, "Một người rất đáng ghét."
An An như cún con giúp Dương Niệm Niệm đấm lưng, "Người mợ không thích, con cũng không thích."
Dương Niệm Niệm 'Phụt' cười, xoa mũi của cậu bé, "Nhỏ mà tinh ranh."
Thấy Lục Thời Thâm và Dương Tuệ Oánh bưng đồ ăn ra, cô vội vàng ngưng cười, mặt mày căng thẳng không nói lời nào.
Bữa tối, Dương Niệm Niệm chỉ hấp trứng, xào rau, nấu cơm.
Lục Thời Thâm đã ăn ở quân doanh rồi, cũng không động đũa, ngồi giữa Dương Niệm Niệm và An An như một vật trang trí.
Dương Tuệ Oánh vừa gắp một miếng rau xanh đã nhíu mày lại, món rau này không chỉ cháy mà còn không có muối, thật là khó nuốt.
Ả đưa tay cầm thìa định múc một ít trứng hấp vào bát trộn với cơm.
Dương Niệm Niệm nhanh tay cướp lấy cái thìa, tức giận nói, "Trứng hấp là để cho An An ăn, chị định cướp ăn với trẻ con à?"
Vẻ mặt Dương Tuệ Oánh có chút lúng túng, khóe mắt lén nhìn Lục Thời Thâm, thấy anh ta không nói gì thì liền ngượng ngùng cười, "Tôi chỉ định múc cho An An thôi."
Dương Niệm Niệm lạnh lùng cười nhạo một tiếng, không để ý đến ả, công khai chia cho An An một bát lớn trứng hấp ăn.
Dương Tuệ Oánh, "..."
Hành động trẻ con này của Dương Niệm Niệm chỉ là vì cô có cảm giác nguy hiểm.
Nghĩ vậy, ả nhìn về phía Lục Thời Thâm, tươi cười rạng rỡ như hoa hỏi, "Anh đắc tội với nhiếp ảnh gia à? Người xuất sắc như anh mà sao ông ta chụp xấu thế?"
Ha ha.
Dương Niệm Niệm suýt nữa không nhịn được cầm đũa chọc mù mắt Dương Tuệ Oánh.
Ở trước mặt cô, Dương Tuệ Oánh lấy ra tấm ảnh chụp ngày xưa cô ta đi xem mặt với Lục Thời Thâm, đây là muốn làm gì?
Là muốn nói với Lục Thời Thâm, lúc trước bị tấm ảnh lừa dối, nên mới không tự mình gả tới à?
Càng nhìn Dương Tuệ Oánh cô càng bực, Dương Niệm Niệm tức giận đứng lên, "Tôi no rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận