Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng

Xuyên Qua Tám Mươi Thay Gả Phía Sau Ta Thành Sĩ Quan Đáy Lòng Sủng - Chương 247: So bản gia mới nhà ngói đều kéo gió (length: 8916)

Trương Vũ Đình thăm dò hỏi, "Mẹ, hay là con đi xem nàng có phải thi đỗ thật không?"
Đinh Lan Anh nhíu mày, "Con đi làm gì?"
Trương Vũ Đình giải thích, "Nếu Niệm Niệm thật thi đỗ đại học, người khác đều đi chúc mừng, mình mình không đi cũng không hay. Người ta sẽ sau lưng nói mẹ nhỏ nhen, mẹ chắc chắn không muốn đi rồi, con thì đang ở nhà, đi qua chúc mừng là hợp lý nhất."
"Đúng đó!" Vu Hồng Lệ phụ họa, "Con cũng thấy Vũ Đình đi là hợp hơn, nó biết chữ nhiều, thư báo trúng tuyển thật hay giả nhìn cái biết liền."
Tuy nói Dương Niệm Niệm thi đỗ đại học, trong lòng bà cũng chua xót, nhưng bà cũng có thể chấp nhận thực tế, chứ không như Đinh Lan Anh, chuyện rành rành trước mắt còn không tin, cứ như khắp thiên hạ, chỉ có con gái bà mới có thể giỏi giang nhất vậy.
Đinh Lan Anh cũng muốn biết, Dương Niệm Niệm rốt cuộc có thật thi đỗ đại học không.
"Đi đi! Đừng nán lại quá lâu, cũng không cần hạ mình quá, cứ nói mấy câu khách sáo qua loa là được."
Bà tuyệt đối không để con gái mình phải đi nịnh nọt trước mặt cái kẻ bà không ưa.
"Vậy con đi."
Trương Vũ Đình vui vẻ, đặt quyển sách xuống rồi ra nhà chính.
Vu Hồng Lệ không muốn nhìn cái mặt thối của Đinh Lan Anh, cũng kiếm cớ đi luôn.
Trương Vũ Đình đến nhà Dương Niệm Niệm, mấy chị dâu đều đã về hết, chỉ còn Dương Niệm Niệm đang bận trong bếp.
Cô đứng ở cửa bếp, vịn khung cửa vui vẻ hỏi, "Niệm Niệm, em nghe mấy chị nói em thi đỗ đại học, là trường nào vậy?"
Mẹ cô không tin, cô thì tin, người bình thường không ai lại đem chuyện này ra bịa đặt cả.
Dương Niệm Niệm quay đầu khiêm tốn trả lời, "Cũng may mắn thôi, em thi đỗ Kinh Đại."
"Em thật sự thi đỗ Kinh Đại á?" Trương Vũ Đình kinh ngạc che miệng, đáy mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ, "Trời ạ, Niệm Niệm, em giỏi quá đi."
Dương Niệm Niệm vét một bát gạo bỏ vào nồi, đậy nắp rồi kéo Trương Vũ Đình vào nhà chính, đưa thư báo trúng tuyển cho cô xem.
"Cũng coi như em được đền bù ước nguyện."
"Niệm Niệm, em... chị chưa bao giờ thấy ai giỏi như em vậy đó, em làm thế nào hay vậy?"
Trương Vũ Đình nhìn thư báo trúng tuyển mà ngây người, ở nhà tự học mà thi đỗ như vậy, nếu được học hành đàng hoàng ở trường một hai năm, thì còn phải giỏi cỡ nào nữa?
Dương Niệm Niệm quả thực là thiên tài học tập.
Đáng tiếc sinh ra ở nông thôn, lỡ mất thời gian học tập tốt nhất, cũng may giờ không quá muộn, Dương Niệm Niệm mới hai mươi tuổi, còn rất nhiều cơ hội.
Dương Niệm Niệm kiếp trước là học bá, thi được thứ năm toàn thành mà cô còn thấy thành tích của mình thụt lùi.
Đương nhiên, những lời này cô chắc chắn sẽ không nói ra.
Cô cười tủm tỉm đáp, "Em gặp may thôi, gặp may thôi."
Sợ Trương Vũ Đình truy hỏi, cô chuyển chủ đề, "Chắc mẹ chị sắp tức điên rồi nhỉ?"
Trương Vũ Đình cũng không lảng tránh, chuyện của mẹ cô và Dương Niệm Niệm, cô cũng nghe qua.
Tuy là mẹ ruột, nhưng cô cũng biết tính tình mẹ mình.
Nói trắng ra, chính là ở trong khu gia đình quân nhân được tâng bốc quen rồi, không quen nhìn người trẻ tuổi giỏi hơn mình, nhưng xã hội thay đổi rồi, người tài giỏi lớp lớp xuất hiện, mấy chuyện của mẹ cô xưa rồi diễm thôi.
Cũng may Dương Niệm Niệm hiểu lý lẽ, không đổ hết lỗi cho mẹ cô, quy lên người cô.
"Mẹ chị tính hay ngang ngược, lòng dạ cũng không lớn, em đừng để ý đến bà ấy."
Vừa dứt lời, thì thấy Vương Phượng Kiều hùng hổ đi vào sân, thẳng đến nhà chính.
Thấy Trương Vũ Đình cũng ở đây, Vương Phượng Kiều rất ngạc nhiên, "Ôi, Vũ Đình cũng ở đây à?"
Trương Vũ Đình nhã nhặn cười đáp, "Chị Vương, em nghe nói Niệm Niệm nhà chị đỗ đại học, em đến xem chút."
Cô quay đầu nháy mắt với Dương Niệm Niệm, trả lại thư báo trúng tuyển cho cô, "Niệm Niệm, em cứ nói chuyện với chị Vương, em về trước nha, sáng mai nếu em vào thành thì chị đi cùng."
Nghe Trương Vũ Đình thân mật gọi "Niệm Niệm", Vương Phượng Kiều mắt đảo một vòng.
"Niệm Niệm, quan hệ của em và Vũ Đình, khi nào mà tốt vậy?"
Dương Niệm Niệm, "Vũ Đình tính tình khác mẹ cô ấy, em thấy nói chuyện hợp lắm."
Vương Phượng Kiều gật đầu, "Cái đó thì đúng rồi, Vũ Đình rất lễ phép, chứ không như bà Đinh lúc nào cũng nhìn người bằng nửa con mắt."
Cô cũng không nghĩ nhiều đến chuyện của Trương Vũ Đình, "Bà nhà cô không sao chứ?"
Dương Niệm Niệm lắc đầu, "Khỏe re như hổ thôi."
Vương Phượng Kiều cười hề hề nói, "Haiz, tui biết mà tai họa lưu lại ngàn năm, bà nhà cô sao chết được."
Chuyển chủ đề, cô nói tiếp, "Sáng nay ông Lục đã nói cô đỗ đại học, còn nói là Kinh Đại, tui ít chữ nghĩa nên không hiểu nhiều. Nhưng mà, nghe nói đó là trường nhất nhì cả nước, người khác vắt chân lên cổ cũng chưa chắc vào được."
Tin tức này đã lan ra cả ngày, Vương Phượng Kiều phấn khích cả ngày, giờ mới bình tĩnh lại đôi chút.
Dương Niệm Niệm vẫn khiêm tốn, "Em cũng là hên thôi."
Vương Phượng Kiều trừng cô giả vờ oán trách, "Cô đừng khiêm tốn nữa, cô là có thực lực, chứ người khác làm gì mà có số gặp may mắn?"
Dương Niệm Niệm cười khẽ, "Tối nay chị và anh Vòng mang các con qua ăn cơm nha, em làm ít món ngon, mình cùng nhau ăn mừng."
Vương Phượng Kiều lắc đầu, "Để hôm khác tụ họp nha! Thằng nhỏ hay bị nổi sởi, tui vừa dẫn nó đi chích ngừa về. Anh nó hay tiếp xúc với nó, tui không dám cho chúng ra ngoài chơi, sợ lây cho tụi nhỏ khác, chứ không, tụi nó đã sớm chạy qua nhà cô xem TV rồi."
Từ lúc có TV, bọn trẻ không thích ra ngoài chơi nữa, da dẻ cũng trắng lên hẳn.
Dương Niệm Niệm quan tâm hỏi, "Đỡ hơn chưa chị? Em nghe nói nổi sởi thì không được để trúng gió đó."
Vương Phượng Kiều đã từng trông mấy đứa nhỏ bị bệnh này, cũng có kinh nghiệm, cô cũng không quá lo lắng, "Đỡ hơn nhiều rồi, người nó nổi một lớp mẩn đỏ, đợi ra hết rồi là không sao."
Nghĩ đến chuyện gì, cô lại bát quái hỏi, "Tui nghe nói em gái ông Lục cũng đến hả?"
Dương Niệm Niệm liếc nhìn cửa phòng An An, "Cô bé mới đến có chút lạ nhà, đang xem TV trong phòng An An."
Cả thôn Cá Lớn này, nhà nào có TV đâu, đừng nói chi là TV màu.
Lục Nhược Linh lúc này đã thân quen với An An rồi, hai người ngồi trên giường xem TV rất say sưa.
Vương Phượng Kiều tỏ vẻ đã hiểu, "Con gái người ta da mặt mỏng, lạ nhà thì cũng bình thường, tui về trước nấu cơm cho mấy đứa giặc cái đã, ngày mai tui qua làm quen với cô bé sau."
Dương Niệm Niệm tiễn Vương Phượng Kiều ra đến cửa, quay vào tủ lạnh lấy củ tỏi.
Lục Nhược Linh mở cửa ra ngoài đi vệ sinh, thấy Dương Niệm Niệm đang mở tủ lạnh thì tò mò tiến đến.
"Chị dâu hai, sao chị lại để tủ quần áo ở nhà chính vậy?"
Dương Niệm Niệm cười, "Đây là tủ lạnh, mùa hè để rau củ quả dưa leo và thịt, còn làm được kem nữa."
Lục Nhược Linh kinh ngạc há hốc mồm, đi đến gần nhìn kỹ quan sát, cũng không dám chạm vào, sợ sẽ làm hỏng.
"Chị dâu hai, cái này bao nhiêu tiền vậy?"
Dương Niệm Niệm đóng cửa tủ lạnh lại, "Cũng không nhiều tiền lắm đâu, sao em không xem TV nữa?"
Bị cô nhắc mới nhớ ra còn phải đi vệ sinh, Lục Nhược Linh ôm bụng nói, "Ôi, em muốn đi vệ sinh, nhà vệ sinh ở đâu vậy?"
"Đi nhanh đi em!" Dương Niệm Niệm dẫn cô đến cửa nhà vệ sinh, chỉ vào cái phòng nhỏ, "Cái phòng đó đó."
Lục Nhược Linh thoắt một cái như chạy ra ngoài, một lát sau lại ôm bụng chạy về, "Chị dâu hai, ở trỏng không có hố phân, em đi đâu đây?"
Nông thôn nhà nào cũng là nhà xí xí bệt, Lục Nhược Linh chưa bao giờ thấy cái nhà vệ sinh nào sạch sẽ như vậy, khiến cô ở cái nơi sạch sẽ đó mà không dám đi, cảm thấy như là mình đang xâm phạm nơi thanh tịnh, không thể nào đi ra được.
Biết cô chưa quen mấy thứ này, Dương Niệm Niệm cũng không cười cô, dẫn cô đi tới cửa nhà vệ sinh.
Kiên nhẫn chỉ bảo cô, "Cái hố kia là để đi vệ sinh đó, đi xong em bỏ giấy vào thùng rác kế bên, rồi kéo cái dây nhỏ nhỏ kế bên, cái đó là cái để xả nước. Nhà vệ sinh trong thành phố đều kiểu này cả, không có như nhà vệ sinh xí bệt ở nông thôn đâu."
Lục Nhược Linh nhăn nhó mặt mày, "Trời ơi, cái này sao mà hiện đại vậy, còn hoành tráng hơn nhà ngói mới của nhà em nữa."
Dương Niệm Niệm, "Em vào nhà xí lẹ đi! Chị đi nấu cơm, chắc anh hai em sắp về rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận