Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký - Chương 97: Mượn cái không gian đến trồng ruộng (length: 8040)

Trước khi phát hiện ra không gian Thanh Giác, Đam Hoa không nghĩ tới có thể mua được nhân sâm, mà dù có mua được, nàng vốn tính toán dùng số lượng để bù đắp cho dược tính.
Biết trong núi này cũng có nhân sâm, nhưng rất ít, nàng không chắc chắn mình có thể tìm thấy, cho nên nghĩ mua nhiều nhân sâm thông thường về.
Nhân sâm trăm năm trong không gian, so với nhân sâm trăm năm bên ngoài dược tính tốt hơn rất nhiều.
Nhân sâm không cần bào chế, trực tiếp lấy dùng.
Hai loại dược liệu khác cũng không cần bào chế quá phức tạp, đều yêu cầu xào qua, dùng lá rửa sạch hong khô là có thể dùng.
Dược liệu tất cả đều chuẩn bị tốt, Đam Hoa bắt đầu nhóm lửa.
Chế biến dược liệu, thời gian bỏ vào nồi đều không giống nhau, phải phân chia ra.
Nàng đem dược liệu cần bỏ vào trước cho vào nồi đất, đặt nồi đất lên trên lửa, bắt đầu chế biến.
Quá trình chế biến không quá phức tạp, chỉ cần kiên nhẫn.
Đam Hoa không có chăm chăm nhìn vào nồi đất, nàng vừa tu luyện, vừa phân ra một tia tinh thần lực chú ý.
Tu luyện trong không gian Thanh Giác là làm ít công to, có linh khí gia trì, hiệu quả tu luyện tốt hơn rất nhiều.
Hơn bốn canh giờ sau, Đam Hoa thu được tám mươi viên thuốc, mỗi viên to bằng quả nhãn.
Uẩn sinh hoàn dùng theo phương pháp đặc biệt, năm lần đầu mỗi ngày hai viên, về sau mỗi ngày một viên.
Đam Hoa lấy hai viên ra, mỗi viên chia làm hai phần, lần lượt uống.
Sau đó nàng vận hành uẩn sinh công, như vậy có thể làm dược lực phát huy ra một trăm phần trăm.
Nửa canh giờ sau, dược lực hoàn toàn tiêu hóa hấp thu, Đam Hoa dừng tu luyện.
Uẩn sinh hoàn bản thân dược hiệu, cộng thêm tu luyện uẩn sinh công trong không gian cùng với nước trong không gian tăng thêm.
Hiệu quả thập phần rõ rệt.
Thân thể nàng quét sạch cảm giác bệnh tật, trở nên nhẹ nhõm.
So sánh với trước kia, trước kia nàng có thể đánh một con thỏ rừng về, hiện tại nàng cảm thấy có thể đi khiêu chiến cả nhà lợn rừng.
Không phải chỉ nàng có thể dùng tinh thần lực phụ trợ, mà là thể năng của nàng thực sự có sự tiến bộ vượt bậc.
Nếu như vậy, nàng uống năm ngày một liệu trình, bệnh căn liền có thể hoàn toàn khỏi hẳn.
Tu luyện không thể hoàn toàn thay thế ngủ, Đam Hoa không tiếp tục tu luyện nữa, mà là về phòng ngủ.
. . .
Ngày hôm sau Đam Hoa dậy rất sớm, sau khi thức dậy đơn giản rửa mặt, đến phòng bếp chuẩn bị nấu cơm.
Thân thể nàng dần dần tốt lên, trên thực tế là rất tốt, lại ở trong phòng chờ ăn không giống tính tình của nguyên chủ.
Còn có một nguyên nhân, Miêu Đại Lan nấu cơm thật sự không hợp khẩu vị của nàng, nàng không bằng tự mình làm.
Nàng có thực đơn, vừa vặn thực hành một chút.
Nhìn thấy vạc nước, Đam Hoa nghĩ đến nước trong không gian, xác định người trong nhà đều chưa rời giường, nàng nhấc thùng nước trong nhà niệm vào không gian.
Đi vào trong không gian nghe được Tưởng Tĩnh đang nói chuyện.
" . . Ta đối với ngươi như thế nào? Rất tốt đi, vậy mà ngươi còn bán đứng ta?"
Đam Hoa nhìn ra bên ngoài không gian, là Tưởng Tĩnh đang nói chuyện với Mãn Hổ Tử. Hai người dậy cũng rất sớm, xem hoàn cảnh xung quanh, hẳn là ở sau tường nhà Tưởng Tĩnh.
Nhà Tưởng Tĩnh ở cuối thôn, sau tường nhà này rất yên tĩnh, bên cạnh còn dựng mấy đống cành cây ngô khô từ những năm trước, che chắn hai người rất kỹ, sẽ không tùy tiện bị người khác nhìn thấy.
Thật biết tìm chỗ.
Mãn Hổ Tử ủ rũ nói, "Tĩnh Tĩnh tỷ, ta không muốn nói, nhưng nương ta đâm một cái vào đầu ta, không biết nói thế nào, ta liền nói."
Tưởng Tĩnh hít sâu một hơi, "Ta hỏi ngươi, ngươi trừ nói là ta bảo ngươi nói với Hạnh Ngọc ở song hổ nham có trứng gà rừng, còn nói ta cái gì với người khác? Chuyện trước kia không nói với người khác chứ?"
Xem ghi chép của không gian, Đam Hoa biết Tưởng Tĩnh lo lắng cái gì, Tưởng Tĩnh lấy đồ ăn làm tiền công, sai Mãn Hổ Tử làm cho nàng mấy chuyện, nếu nói ra ngoài, không chỉ là vấn đề thanh danh, chỉ sợ Tưởng Tĩnh sẽ bị người đuổi đánh.
Trong đó có một việc là trộm Thanh Giác từ trên người thanh niên trí thức Tạ Hoài.
Đúng vậy, Thanh Giác là Tưởng Tĩnh sau khi trọng sinh trộm được.
Kiếp trước Tưởng Tĩnh thích thanh niên trí thức Tạ Hoài, nhưng Tạ Hoài tránh nàng như tránh ôn thần.
Hơn nữa nàng cho rằng nàng bị Bàng gia chịu khổ, đều là do Tạ Hoài, nếu Tạ Hoài đồng ý kết giao với nàng, thì làm sao nàng bị gả cho Bàng Nhị Quý.
Cho nên sau khi trọng sinh trở về, nàng muốn trả thù Tạ Hoài đầu tiên, nhưng không tìm được cơ hội, nhớ tới kiếp trước vô tình biết Tạ Hoài có một viên ngọc màu xanh trên tay.
Từng sống ở hậu thế, Tưởng Tĩnh biết ngọc cổ rất đáng tiền, nghĩ lấy ra vừa có thể làm Tạ Hoài khó chịu vì mất ngọc, lại có thể giữ lại sau này bán lấy tiền.
Nàng không tự mình làm được, cầm đồ ăn dụ dỗ Mãn Hổ Tử bảy tuổi chạy đến phòng Tạ Hoài trộm ngọc về.
Vì thể chất của Tưởng Tĩnh phù hợp với tiêu chuẩn người môi giới của không gian Thanh Giác, Thanh Giác sau khi tiếp xúc với Tưởng Tĩnh lập tức khóa chặt Tưởng Tĩnh, Tưởng Tĩnh phát hiện ngọc vừa lấy được không thấy đâu, sau đó nàng phát hiện dịch thể tâm linh ở trong lòng bàn tay.
Đây là không gian Thanh Giác "xem" được từ trong trí nhớ của Tưởng Tĩnh khi khóa chặt nàng, ghi chép lại vô cùng hoàn chỉnh.
Tưởng Tĩnh có được lợi ích cực lớn từ linh dịch, rất sợ Mãn Hổ Tử nói ra, cho nên mới hỏi Mãn Hổ Tử.
Chuyện có liên quan đến nguyên chủ, là hơn ba năm trước, buổi sáng ngày nguyên chủ rơi xuống nước, Tưởng Tĩnh nói với Mãn Hổ Tử rằng Vệ Hạnh Khê ở cạnh đập chứa nước rất nguy hiểm, nếu rơi xuống nước bảo Mãn Hổ Tử la lên một tiếng.
"Không có, ta chuyện gì khác đều không nói." Mãn Hổ Tử lắc đầu như trống bỏi, "Ta đảm bảo không có. Chuyện trước kia ngay cả nương ta, ta cũng chưa từng nói. Ta Mãn Hổ Tử nói chuyện giữ lời, chỉ, chỉ lần này. . ."
Mãn Hổ Tử vò đầu bứt tai, không biết nói thế nào, thực sự là hắn không biết lúc đó thế nào, miệng lại nói toạc ra.
"Ta lại tin ngươi lần này." Tưởng Tĩnh như yên tâm không ít, đưa gói giấy dầu trong tay cho Mãn Hổ Tử, "Ngươi muốn nói ta cũng sẽ không thừa nhận, nếu ngươi không nói gì, ta có chuyện vẫn sẽ trao đổi với ngươi."
Mãn Hổ Tử giật gói giấy dầu từ trong tay Tưởng Tĩnh, ngửi ngửi, chảy nước miếng nói, "Được, Tĩnh Tĩnh tỷ."
"Đi đi, tìm chỗ nào mau ăn đi, đừng để người khác nhìn thấy."
Mãn Hổ Tử hai tay che gói giấy thật chặt, co cẳng chạy về phía sau sườn núi.
Tưởng Tĩnh khinh bỉ nhìn Mãn Hổ Tử chạy xa, mắng một câu, "Quỷ chết đói đầu thai." Rồi trở về nhà.
Đam Hoa cảm ứng được bức bình phong giữa không gian và cơ thể Tưởng Tĩnh, bình phong rất mỏng.
Bình phong kỳ thật là để bảo vệ Tưởng Tĩnh.
Hồn phách của Tưởng Tĩnh chưa đạt được cường độ nhất định, sẽ không chịu được lực lôi kéo của không gian, không chỉ không vào được không gian mà còn bị tổn thương.
Cho nên ý chí không gian mới cho Tưởng Tĩnh linh dịch để bồi bổ thân thể và hồn phách nàng, một khi hồn phách đủ cường độ, bình phong sẽ tan đi, không gian sẽ hiện ra trước mắt Tưởng Tĩnh.
Xem ra không lâu nữa, Tưởng Tĩnh có thể phát hiện sự tồn tại của không gian.
Đam Hoa có tính toán, nhưng lúc này thời gian không đủ, nàng lấy thùng nước từ trong suối rồi ra khỏi không gian.
Đổ nước vào lu, nhóm lửa, bắt đầu làm điểm tâm.
Nàng nấu mấy củ khoai lang trước, chuẩn bị một lát làm bánh khoai.
Liếc nhìn bình gốm đựng dầu, chỉ còn lại một phần năm, theo cách ăn của nàng thì không được mấy ngày.
Nàng đang suy nghĩ có nên đem kế hoạch đối phó với cả nhà lợn rừng lên trước thời hạn hay không.
(Chương này hết)
Bạn cần đăng nhập để bình luận