Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký - Chương 346: Ai động ta nghiên cứu ( 9 ) (length: 7805)

Cố Tịnh tướng mạo không phải kiểu ôn nhu theo thẩm mỹ chủ lưu hiện tại, màu da nàng không trắng cũng không đen, thuộc về màu sắc khỏe mạnh, phối hợp với đôi lông mày thẳng tắp cùng hốc mắt khá sâu, có nét đẹp trung tính, phóng khoáng, nhưng lại làm người khác liếc mắt một cái liền nhận ra là nữ tính.
Kiểu tóc này đem ưu điểm của nàng phô bày ra toàn bộ.
Lại là Lệ Cường đối với Cố Tịnh không thể xem thường, cũng không thể không thừa nhận, Cố Tịnh có tướng mạo là không tệ.
"Mấy ngày không gặp, Cố Tịnh như thế nào đột nhiên cao lên nhiều như vậy." Lưu Dịch Dân mắt sáng lên.
Một chiếc quần jean bó sát người làm lộ ra đôi chân dài của nàng, mặc một chiếc áo thể thao màu hồng đỏ phía trên, tràn ngập cảm giác sức sống.
Hoàn toàn không phải phong cách ăn mặc với phối màu làm người chói mắt trước kia của Cố Tịnh hoặc là kiểu dáng của người lớn tuổi.
Trịnh Tư Nguyệt sắc mặt trầm xuống.
Nàng là người biết rõ tướng mạo chân chính của Cố Tịnh nhất. Cố Tịnh dáng người cao gầy, nàng không yêu thích, cho nên Cố Tịnh bình thường luôn còng lưng.
Cố Tịnh gương mặt xinh đẹp, cho nên nàng làm Cố Tịnh giữ lại mái tóc thật dày.
Cố Tịnh chân thon dài, nàng vì Cố Tịnh chọn lựa đều là kiểu quần rộng thùng thình.
Cố Tịnh đây là lại muốn làm phản? Ban của nàng không phải là muốn làm liền làm, không muốn làm liền không làm.
Trịnh Tư Nguyệt hướng Đam Hoa ngoắc ngón tay, "Lại đây."
Là một người bình thường đều có thể nhìn ra Trịnh Tư Nguyệt đối với nguyên chủ không có nửa điểm tôn trọng.
Dẫn tới những người khác ghé mắt. Đây là cửa đại sảnh lầu một, có người theo thang máy đi ra, cũng có những trụ hộ khác muốn ngồi thang máy.
Trịnh Tư Nguyệt là không coi Cố Tịnh ra gì, Ngô Dĩnh Dĩnh thì là ghen ghét không thôi, không chút nào che giấu ác ý của nàng, đối với Đam Hoa âm dương quái khí nói: "Cố Tịnh, ngươi trang điểm thành cái dạng này, chuẩn bị đi đâu lêu lổng đi?"
Thấy Đam Hoa không nhúc nhích, Trịnh Tư Nguyệt cho rằng đã cho đối phương một bậc thang, "Cố Tịnh, vẫn là đừng đi ra ngoài, cùng ta lên lầu đi, vai của ta không thoải mái, ngươi đấm bóp một chút cho ta."
Hoàn toàn coi Cố Tịnh là người ở có thể tùy ý sai bảo, còn là loại miễn phí.
Trên thực tế cũng đúng là như vậy.
Trịnh Tư Nguyệt thường xuyên gọi Cố Tịnh tới giúp nàng xoa bóp, còn nói là để cho Cố Tịnh luyện tập bài tập hộ lý trên người nàng.
Cố Tịnh học là hộ lý tây y, có cái gì bài tập xoa bóp trung y chứ?
Trịnh Tư Nguyệt không thiếu kỹ sư xoa bóp cho nàng, mỗi ngày gọi tới một thợ đấm bóp chuyên nghiệp đều hoàn toàn có thể, tìm một người chuyên trách ở bên cạnh càng là chuyện nhỏ.
Nhưng Trịnh Tư Nguyệt nguyện ý để cho Cố Tịnh tới làm, nàng hưởng thụ là cảm giác đem Cố Tịnh giẫm ở dưới chân.
Đam Hoa không để ý nàng, hướng bên ngoài cửa lầu đi đến.
Trịnh gia thế lớn, có thể không chính diện đối đầu thì trước hết không chính diện đối đầu vậy.
Vẫn là tìm cơ hội đánh ngất xỉu thì tốt hơn.
"A." Trịnh Tư Nguyệt lập tức nổi nóng, "Đây là làm mặt lạnh với ta sao."
"Cố Tịnh, ngươi gan lớn nhỉ." Đứng ở bên cạnh Trịnh Tư Nguyệt, Lệ Cường tiến lên ngăn trở Đam Hoa nói, "Không thấy Tư Nguyệt gọi ngươi sao?"
Đam Hoa đưa cho hắn một chữ, "Cút."
Nàng không muốn chính diện đối đầu, nhưng có người đưa tới cửa để cho nàng đối đầu, nàng cũng sẽ không cự tuyệt. Cùng lắm thì dùng phương thức khác đạt thành tâm nguyện Cố Tịnh muốn làm Cố gia hối hận.
"Đừng có mà không biết điều." Lệ Cường cũng là một tên phú nhị đại, trong giới nữ nhân cũng là được người ta nịnh bợ, chưa từng bị người khác mắng "Cút" trước mặt, tiến lên liền muốn cho Đam Hoa một bạt tai.
Đam Hoa không biết những người này đều có bệnh gì, cứ một tí là muốn đánh vào mặt người khác.
Đánh vào mặt người khác thì thực sự rất cần thiết phải bị phản đòn, Đam Hoa dùng cánh tay chặn lại trước khi bàn tay của Lệ Cường rơi xuống, ngăn trở xu thế bàn tay rơi xuống, sau đó liên kết một cách hoàn hảo co tay lại đánh trả.
"Ba!"
Tiếng bạt tai vang vọng cả đại sảnh, mang theo tiếng vọng.
Lệ Cường nửa bên mặt lập tức sưng đỏ lên.
Ngô Dĩnh Dĩnh hoảng sợ rít gào một tiếng.
Nàng không nghĩ đến Lệ Cường không đánh trúng, không nghĩ tới Cố Tịnh sẽ còn ra tay, còn thành công đánh trúng Lệ Cường.
Trịnh Tư Nguyệt giận dữ mắng mỏ, "Cố Tịnh ngươi điên rồi!"
Lưu Dịch Dân dưới vẻ kinh ngạc, là một lần nữa xem kỹ đối với Cố Tịnh.
Sau khi chịu đựng đối đãi bất công trong một khoảng thời gian dài, có người từ trong ra ngoài triệt để sụp đổ, có người thì một lần quật khởi. Cố Tịnh này là loại người thứ hai?
"Ngươi dám đánh ta!" Lệ Cường hướng Đam Hoa đánh tới.
Lần này không cần bàn tay, vung nắm đấm, đánh về phía huyệt thái dương Đam Hoa.
Bọn họ từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục tinh anh, quyền kích là môn bắt buộc.
Lệ Cường cho rằng vừa rồi là hắn không đề phòng, chịu một vố thiệt lớn, cú đấm này của hắn là thật, vừa nhanh vừa hiểm.
Hắn không để ý một quyền này đánh vào huyệt thái dương của đối phương có thể hay không đem người đánh c·h·ế·t hay đánh cho tàn phế, dù sao Cố gia đem đứa con gái này không xem ra gì, đánh bị thương đánh cho tàn phế cùng lắm thì bồi thường một hạng mục cho Cố Minh Đạt là được.
Đam Hoa yêu thích loại đối thủ này, không nói nhiều, chỉ có làm.
Nàng cũng vung nắm đấm, nhắm ngay nắm đấm của Lệ Cường đánh tới.
Hai bên tốc độ đều nhanh, người ở đó chỉ thấy bóng nắm đấm lóe lên, hai nắm đấm chạm vào nhau.
Kẻ phía sau ôm tay ngồi xuống đất "Ai da" kêu đau là Lệ Cường, mà không phải Đam Hoa như bọn họ nghĩ.
Đánh xong, Đam Hoa vung tay rời đi.
Nàng không có tâm tình dây dưa cùng với những người này.
Lệ Cường đau đớn hô: "Tay của ta gãy rồi. Tê! Nhanh, mau lên, không thể để cho nàng đi."
"Cố Tịnh ngươi đứng lại." Trịnh Tư Nguyệt quát lên nói, "Ngươi nếu dám đi ta lập tức gọi điện thoại cho Cố Minh Đạt."
Mặc dù tận mắt thấy Cố Tịnh đánh trả Lệ Cường, Trịnh Tư Nguyệt vẫn không cho rằng Cố Tịnh dám không nghe lời nàng, bởi vì nàng nắm giữ tử huyệt của Cố Tịnh.
Nàng là người hiểu rõ nhất Cố Tịnh có bao nhiêu khát vọng tình thương của cha Cố Minh Đạt, có bao nhiêu suy nghĩ muốn nhận được coi trọng từ Cố gia, có bao nhiêu để ý công ty của Cố gia.
Đam Hoa sẽ nghe nàng? Cứ thế mà đi không sai.
"Ngươi dám đi, Cố gia đừng nghĩ tiếp nhận hạng mục mới."
Đam Hoa đã đi đến chỗ cổng, nghe được lời này quay đầu lại.
Trên mặt Trịnh Tư Nguyệt hiện ra vẻ đắc ý cùng với trào phúng. Nàng đã nói, tử huyệt của Cố Tịnh lúc nào cũng dễ dùng.
Chỉ thấy Đam Hoa nói với Trịnh Tư Nguyệt một câu, "Tùy tiện." Sau đó mở cổng đi ra ngoài.
Đam Hoa không quá kích thích Trịnh Tư Nguyệt.
Thiên đạo đối với nàng hạn chế cũng không ít, nàng khó mà dùng quá nhiều thủ đoạn không phải bình thường, miễn cho chọc giận thiên đạo. Thiên đạo ở đây tính tình có hơi nóng nảy.
Cho nên nàng chờ Lệ Cường ra tay với nàng thì nàng mới hoàn trả.
Mặt khác, nàng cầu còn không được Trịnh thị động thủ với công ty của Cố gia.
Cố Minh Đạt, Dư Mẫn Trân, Cố Ngôn Bác, ba người đều tiến hành chèn ép tinh thần cùng tẩy não với nguyên chủ, xem nguyên chủ như công cụ đối đãi, không một ai xứng làm người nhà của nguyên chủ.
"Cố Tịnh ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không để yên cho ngươi!" Lệ Cường hướng cửa lớn gầm rú.
Hắn là người trong cuộc, cảm nhận được lực lượng của Cố Tịnh lớn bao nhiêu, nắm đấm của hắn phảng phất như là đập vào một khối đá cứng rắn, ngay lúc đó hắn nghe được âm thanh xương vỡ vụn.
Hiện tại tay hắn đều không có cách nào từ trạng thái nắm đấm mở rộng ra, mu bàn tay không ngừng chảy máu, sưng tấy lên thành một vòng lớn, hơn nữa hắn phát hiện nắm đấm đang dần dần mất đi tri giác, điều này rất không ổn.
Trong lòng hắn lại hận không thôi, cũng biết báo thù có thể để sau, trước mắt quan trọng nhất là trị liệu, không thể để lại di chứng từ vết thương này.
Bên kia Lưu Dịch Dân đã gọi xong điện thoại cấp cứu, "Một lát nữa xe của bệnh viện Trịnh thị sẽ đến."
Đương nhiên là muốn đi bệnh viện Trịnh thị, đây là Lưu Dịch Dân suy nghĩ vì Lệ Cường.
(Chương này hết)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận