Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký - Chương 270: Nàng là ai ( 51 ) (length: 7680)

Lời Đam Hoa nói làm Văn Việt Bân gia tăng thêm nụ cười kiểu "tư văn bại hoại" của hắn, "Đây là việc lớn mà ngươi muốn làm sao?"
So với hắn còn có thể nghĩ nhiều hơn, lá gan cũng lớn hơn.
"Cũng được. Vừa vặn làm cái đầu danh trạng. Chẳng lẽ ngươi không phải có ý tưởng này?"
Làm nghiên cứu vẫn là muốn tiến vào đội tuyển quốc gia, bất luận là nhân viên hay là t·h·iết bị các phương diện, đều thuận tiện hơn nhiều, phương diện an toàn cũng không cần lo lắng.
Văn Việt Bân cũng có ý này, lần này nếu thành công, bọn họ hẳn là có thể toại nguyện tiến vào đơn vị nghiên cứu cấp bậc tương đối cao.
Không lấy ra được thành quả chân chính, sở nghiên cứu nào sẽ thu nhận hai kẻ "theo đuôi" từ bệnh viện tâm thần ra ngoài hành tẩu. Chớ nói chi là đội tuyển quốc gia.
Văn Việt Bân hỏi, "Làm t·h·iết bị ta không giúp được ngươi nhiều, ta có thể làm gì?"
"Giúp ta làm kiểm tra." Tinh thần lực tự nhiên sinh thành của Văn Việt Bân cũng là đối tượng nghiên cứu của Đam Hoa.
Văn Việt Bân huýt sáo, "Chuyện tốt. Vừa vặn cung cấp cho lý luận của ta thêm chút chứng minh thực tế."
Hai người đem đồ vật dỡ ra không sai biệt lắm thì Tào Vũ Thần tới.
Tào Vũ Thần nhìn một phòng đầy nguyên liệu, t·h·iết bị kỳ kỳ quái quái, có một bộ phận lớn hắn đều là nhìn thấy cũng không nhận ra, đầu tiên là sợ hãi than một phen, sau đó hướng Đam Hoa giơ ngón tay cái, "Ngươi là đỉnh của chóp. Thực sự có can đảm, x·u·y·ê·n qua hệ th·ố·n·g, ta thiếu chút nữa đã tin rồi."
Đam Hoa ngẩng đầu liếc hắn một cái, "Ngươi vẫn là tin đi."
Tào Vũ Thần có thể tin sao? "Ta là người dễ bị l·ừ·a d·ố·i như vậy sao? Ta thảo —— ai."
"Đều xuất viện rồi còn tạp?" Tào Vũ Thần nhặt viên kẹo bạc hà đập vào đầu hắn rồi rơi xuống đất, lột vỏ kẹo ném vào miệng, ngậm trong miệng cho tan ra, "Đây có gọi là đ·á·n·h một cái cho viên đường không?"
Tào Vũ Thần hướng về phía Đam Hoa đụng một cái, "Lão Ngu, nói thật đi, lúc mở đầu ngươi đối diện với ống kính trực tiếp mà làm ra loại miệng méo mó nụ cười x·ấ·u xa kia, có phải hay không là học lão Văn.
Ta xem đến giật nảy mình, còn cho rằng linh hồn lão Văn chạy tới trên người ngươi nha."
Đam Hoa dám làm dám nhận, "Đúng."
Tào Vũ Thần chỉ vào Đam Hoa, cười nói với Văn Việt Bân, "Có nghe không lão Văn, hắn đang học ngươi."
Văn Việt Bân không tức giận, cũng không x·ấ·u hổ, hỏi Đam Hoa, "Bắt chước là đặc tính tinh thần lực của ngươi?"
Bắt chước đích thực là một trong những năng lực t·h·i·ê·n phú của nàng, Đam Hoa gật đầu.
Văn Việt Bân nói, "Ta đây là đồng tình."
Tào Vũ Thần nhìn ngứa mắt, "Chúng ta là một đội, các ngươi đều có tinh thần lực, làm sao ta có thể có chứ?
Lão Ngu, dạy ta đi. Ta tụt lại phía sau, mặt mũi của các ngươi cũng không được vẻ vang, đúng không? Tinh thần lực của lão Văn là tự nhiên sinh ra, không có cách nào sao chép.
Ngươi xem, điều kiện của ta cũng đủ, lão Văn nói ngưng tụ thành tinh thần lực, tiền đề là đầu óc phải thông minh, đầu óc của ta tuyệt đối đủ thông minh, máy tính hồi trung học của ta hoàn toàn là tự học, vừa học liền biết."
Đam Hoa tìm kiếm qua các loại phương pháp huấn luyện tinh thần lực, tổng kết ra một loại đơn giản mà thông dụng, "Minh tưởng."
Tào Vũ Thần "thiết" một tiếng, "Loại phương pháp này trên m·ạ·n·g tìm một đống, quá không rõ ràng. Hơn nữa không thích hợp với ta, ta hễ rảnh là đầu óc không thể tập trung."
Đam Hoa không để ý Tào Vũ Thần đ·á·n·h gãy, hỏi hắn, "Minecraft chơi qua chưa?"
"Sao có thể không chơi qua, ta hồi tiểu học đã chơi qua."
"Minh tưởng rất đơn giản, ví dụ, dùng ý nghĩ phương thức giống như chơi Minecraft, ở trong đầu cấu trúc nên một cái thế giới.
Một lần cho dù chỉ cấu trúc một khối gạch cũng không sao, trọng điểm ở chỗ, lần sau khi cấu trúc tiếp, nhất định phải tiếp tục từ nơi lần trước dừng lại mà tiến hành cấu trúc."
"Lão Ngu, ý của ngươi là nói, ở trong đầu chơi trò chơi xây dựng, còn có thể xuống tuyến rồi lên tuyến? Sau đó khi xuống tuyến thì lưu lại, lần sau lên tuyến thì chơi tiếp."
"Ừm."
"Cái này có ý tứ, nói về chơi đùa ta chưa từng chịu thua. Đợi ta khuya về nhà thử xem."
"Phương pháp này không tệ." Văn Việt Bân tựa vào ghế xoay, hai mắt nhắm nghiền.
Tào Vũ Thần rón rén ngồi qua một bên, nhìn chằm chằm Văn Việt Bân.
Đam Hoa tay vẫn không ngừng l·á·ch, bởi vì nàng biết chút âm thanh này không ảnh hưởng đến Văn Việt Bân, người mà tinh thần lực đã ngưng tụ.
Tinh thần lực của Văn Việt Bân mặc dù không đạt tới trình độ ngoại phóng, nhưng đã có thể trực tiếp ảnh hưởng đến người xung quanh.
Năm phút đồng hồ sau, Văn Việt Bân mở mắt ra.
Tào Vũ Thần sốt ruột hỏi, "Thế nào? Lão Văn, phương pháp này có thể làm sao?"
Văn Việt Bân nói, "Là một phương pháp tốt. Chỉ là cấu trúc phòng ốc đối với ta tác dụng không lớn."
"Ngươi có thể thử cấu trúc vật sống, bắt đầu từ cấu trúc một bụi cỏ nhỏ, một gốc cấu trúc xong lại cấu trúc gốc tiếp theo."
"Ha ha ha ha, sau đó lão Văn cấu trúc ra một mảnh thảo nguyên xanh mướt." Chỗ không được người khác chào đón của Tào Vũ Thần chính là miệng không giữ ý.
Văn Việt Bân quét mắt nhìn hắn một cái, "Mau làm việc đi."
Tào Vũ Thần rùng mình một cái, không dám vuốt râu lão Văn nữa, "Bắt đầu làm, bắt đầu làm. Lão Ngu, việc của ta đâu?"
Đam Hoa đưa cho hắn máy tính đã chuẩn bị xong, "Yêu cầu biên soạn đều ở bên trong."
Nàng hiện tại là Ngu Hỉ với nhân cách thứ ba, không thể cái gì cũng đều biết, vừa vặn có người trợ giúp, chuyện biên soạn ứng dụng chương trình liền giao cho Tào Vũ Thần.
Máy tính này là máy tính cũ của Ngu Hỉ, nàng đã dùng quy tắc đã thiết lập để tìm lại số liệu, sau đó ẩn giấu đi, với trình độ của Tào Vũ Thần, đủ để phục hồi những dữ liệu này.
Nàng sẽ chỉ dùng chứng cứ chân thực để khôi phục danh dự cho Ngu Hỉ, sẽ không giả tạo ra, nếu không, nàng cùng Kỷ Mạc có gì khác biệt.
. . .
Quan tại việc Kỷ Mạc là người x·u·y·ê·n qua mang theo hệ thống, c·ô·ng ty giải trí mà Kỷ Mạc đang làm coi đây là một cơ hội miễn phí để xào nhiệt độ cho Kỷ Mạc, chờ thời cơ đến còn có thể tuyên truyền cho phim mới mà Kỷ Mạc làm biên kịch.
Bọn họ không cho rằng lời nói của Ngu Hỉ có bất luận cái gì độ tin cậy nào, còn x·u·y·ê·n qua, còn hệ thống, l·ừ·a gạt học sinh tiểu học còn khó, duy nhất đáng ngờ là vấn đề tướng mạo của Kỷ Mạc.
c·ô·ng ty sớm đã có dự án đối với việc này, trong nội bộ đều cảm thấy Kỷ Mạc là đi chỉnh dung nhưng nàng ta không muốn thừa nhận. Dự án của c·ô·ng ty là hướng dẫn theo ba phương diện trang điểm, kỹ thuật quay chụp và thời gian.
Chuyện tài khoản mạng xã hội phụ của Kỷ Mạc càng dễ xử lý hơn, năm đó bị Ngu Hỉ PUA, cho nên mới có nội dung có lợi cho Ngu Hỉ.
Thậm chí thuận nước đẩy thuyền, làm cho sự tình lên men càng nhanh.
Kỷ Mạc đúng là lên hot search như nguyện vọng của c·ô·ng ty, nhưng hướng đi của sự tình hoàn toàn khác với dự liệu của c·ô·ng ty.
Ngô tỷ hoang mang rối loạn tìm tới biệt thự của Kỷ Mạc, "Kỷ Mạc, ngươi nói thật cho ta, kịch bản mới ngươi có dùng đại cương của Ngu Hỉ không?"
Chuyện đại cương có muốn lấp liếm cũng không được, trên bản thảo là chữ viết tay của Ngu Hỉ, t·h·iệp phát biểu thời điểm là hơn bốn năm trước, mà kịch bản phía Kỷ Mạc sáng tác thời gian là năm nay.
Kỷ Mạc cũng đang bực bội, nàng chất vấn hệ thống trong đầu, "Kịch bản này của Ngu Hỉ không phải ba năm sau mới quay thành điện ảnh sao, làm sao bốn, năm năm trước đã có đại cương!"
Sớm biết nàng ta sẽ không nói là mới sáng tác ra, mà sẽ đóng gói thành một kịch bản khác mà Ngu Hỉ giữ lại.
Hệ thống đỗi lại, "Ba năm sau quay thành điện ảnh không có nghĩa là kịch bản là ba năm sau viết ra. Ngươi tự chọn kịch bản này, lại không phải ta bắt ngươi chọn. Ngươi là túc chủ, người ra quyết định là ngươi."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận