Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký - Chương 07: Không làm ảnh hậu hoa tỷ muội (length: 8093)

(Tu) "Cơ sở võ học" chính thức thích ứng với thế giới được hệ thống phân loại là phe khoa học này.
Phe khoa học mặc dù không còn coi trọng võ lực cá nhân, nhưng trong một vài thời điểm và hoàn cảnh, giá trị võ lực cao hay thấp lại mang tính quyết định.
Ví như nguyên chủ gặp bốn tên cặn bã, chỉ có phần bị ngược, đổi thành Đam Hoa, kẻ bị ngược là bốn tên cặn bã.
Gọi là cơ sở võ học, là chỉ có thể theo linh cơ sở bắt đầu tu luyện, bất luận kẻ nào đều có thể tu luyện.
Nói thì nói như vậy, bất luận kẻ nào, bất luận thể chất nào, bất luận tuổi tác nào cũng đều có thể tu luyện, nhưng bước đầu tiên của tu luyện là thuộc lòng kinh lạc của cơ thể người, đồ hình huyệt vị, cùng với lộ tuyến vận hành công pháp.
"Cơ sở võ học" liệt kê kinh lạc, huyệt vị so với thế giới này nhiều hơn không ít, chỉ riêng huyệt vị đã có một ngàn lẻ tám cái, lộ tuyến vận hành công pháp càng phức tạp.
Không đạt tới thuộc lòng không nhầm lẫn thì không cách nào bắt đầu tu luyện.
Điều này đối với người bình thường là một cửa ải lớn, nhưng đối với Đam Hoa thì có thể bỏ qua, bởi vì toàn bộ quyển sách đã được phục khắc vào trong ý thức thể của nàng, đương nhiên bao gồm cả đồ hình vận hành công pháp.
Bộ công pháp này không thể thích hợp hơn với Đam Hoa hiện tại.
Trong sách phân chia cảnh giới võ học thành mười một cấp bậc, đến cấp bậc thứ mười một thì có thể tay không phá nát hư không.
Có thể tu luyện tới cấp bậc nào, còn phải xem tư chất cá nhân, nghị lực, cùng với hạn chế pháp tắc của thế giới.
Theo hư không tới, Đam Hoa đối với tay không phá nát hư không không có hứng thú gì, chỉ cần võ lực ở thế giới này là đủ.
Cơ sở võ học phân làm hai bộ phận tâm pháp và ngoại công.
Không có sân bãi, ngoại công tạm gác lại.
Tu luyện tâm pháp lấy tư thế đả tọa là tốt nhất, nàng còn đang nằm viện không tiện đả tọa, tình trạng thân thể hiện tại cũng không cho phép, Đam Hoa chọn cách khác.
Nàng đem đầu giường bệnh nâng lên, nửa nằm tu luyện khởi tâm pháp.
...
Cùng một bệnh viện khu bệnh khoa chỉnh hình, có một gian phòng bệnh bên trong vô cùng ồn ào.
"×## $! Con nữ biểu @# $..." (Câu chửi tục)
"Ta ×! Không chơi chết nàng ta ra không được nuốt trôi cục tức này."
"Đúng, không chơi chết cũng phải làm tàn! Ta × hắn ## $%..." (Câu chửi tục)
"× con mẹ nó! Dù sao ta ai đều không thành niên."
Bên ngoài cửa, một vị y tá vốn muốn đi vào kiểm tra, nghe được trong phòng bệnh truyền tới những lời thô tục khó nghe, bĩu môi quay người rời đi, tính toán một lát sau sẽ quay lại.
Trong phòng bệnh, Triệu Vũ nằm trên giường bệnh, một chân bó bột, nét mặt âm u, vốn dĩ tướng mạo còn có thể xem được, giờ lại xấu đi mấy phần.
Lưu Tử Giang tay trái đánh băng vải treo, đứng ở bên cạnh giường bệnh.
Tưởng Thành Kiệt và Tiền Nhị Vĩ cũng ở đó.
Ba người vây quanh trước giường bệnh của Triệu Vũ, cùng Triệu Vũ đồng thanh đồng khí, trong miệng phun ra những lời thô tục dơ bẩn nhất.
Bốn người hùng hổ một lúc lâu, Triệu Vũ thống khoái, dừng mắng trước, ba người khác mới cùng ngừng nói.
"Vũ ca, chuyện hòa giải ngươi tính toán thế nào? Bọn ta nghe Vũ ca."
"Đúng, Vũ ca nói làm như thế nào thì sẽ làm như thế đó." Tiền Nhị Vĩ, Lưu Tử Giang cùng tỏ thái độ.
Triệu Vũ đầy mặt lệ khí, "Chân ta gãy rồi phải không? CBN, hòa giải cái con khỉ!"
Tưởng Thành Kiệt lộ ra vẻ u sầu, "Nhưng luật sư Vương nói, thật sự khởi kiện, phần thắng của chúng ta không lớn, ngươi và Giang Tử cũng không tính là vết thương nhẹ.
Ngược lại là Trình Văn Cẩm bên kia, giám định vết thương nhẹ đều đã có. Coi như cố gắng hướng đánh nhau ẩu đả mà định tính, cuối cùng cũng phải bồi thường tiền."
Lưu Tử Giang tiếp lời, "Chuyện này tà môn."
Nhắc tới tà môn, bốn người nhất thời đều không lên tiếng.
Không tà môn sao, Trình Văn Cẩm mắt thấy sắp bị đánh cho phục, đột nhiên giống như thay đổi thành một người khác, không chỉ dám hoàn thủ, còn giống như có thần trợ, đánh bọn họ không có cả sức phản kháng.
Càng tà môn là, rõ ràng bọn họ bị Trình Văn Cẩm đánh lúc đó đau gần chết, nhưng kiểm tra lại không ra tổn thương, mấy khối máu bầm trên người căn bản không tính là tổn thương.
Xương chân của Triệu Vũ kỳ thật không gãy, chỉ là nứt xương, cổ tay Lưu Tử Giang là do lúc ngã xuống bị trật.
Mà Trình Văn Cẩm bị thương, nếu không phải luật sư Vương của Khải Biển Thực Nghiệp, công ty nhà hắn, lặp đi lặp lại kiểm tra báo cáo giám định, hắn đều cho rằng là có tấm màn đen, hắn xác định ngày đó không có đánh vào chỗ yếu hại của Trình Văn Cẩm.
Nhưng thương thế nội tạng xuất huyết lại là thật.
Triệu Khải Hải, ba của Triệu Vũ, biết Triệu Vũ bị người đánh vừa đau lòng vừa tức giận, nên cũng báo cảnh sát, tạo thành tình huống hiện tại, hai bên đều là người báo án, đều là nạn nhân.
Hai bên hòa giải là phương án giải quyết có lợi nhất đối với bọn họ.
Nhớ tới cảm giác đau đớn gần chết lúc bị đánh, bốn người không hẹn mà cùng rùng mình.
Bọn họ lúc đó còn cho rằng Trình Văn Cẩm là quỷ nhập vào người, không phải thì tại sao trước sau biến hóa lớn như vậy. Mặc dù bọn họ không tin quỷ thần.
Sau đó nghe chuyên gia giải thích nói Trình Văn Cẩm lúc đó có thể phản kháng thành công hẳn là do tiềm năng bộc phát trong trạng thái nguy cấp.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Triệu phụ lựa chọn hòa giải. Chuyên gia giải thích đối với bọn họ bất lợi, ai bảo Trình Văn Cẩm ở vào trạng thái nguy cấp? Còn không phải do Triệu Vũ bốn người gây ra.
Bọn họ bị đánh một trận đau đớn, tốn công vô ích!
Đi con mẹ nó tiềm năng bộc phát.
Triệu Vũ càng nghĩ càng giận, vớ lấy đồ vật bên cạnh ném ra ngoài.
"Đừng ——" Tiền Nhị Vĩ thấy Triệu Vũ cầm điện thoại lên liền muốn ngăn cản, nhưng vẫn chậm một bước.
"Bình!"
Điện thoại đập vào bức tường đối diện, vỡ tan tành.
Tiền Nhị Vĩ đau lòng nhìn chiếc điện thoại vỡ nát, bởi vì điện thoại này là của hắn.
Triệu Vũ phát hỏa xong, trong lòng thoải mái hơn nhiều, liếc nhìn chiếc điện thoại bị mình ném nát dưới đất, thờ ơ nói, "Một cái điện thoại di động, có gì to tát, quay đầu ngươi quẹt thẻ của ta mua cái mới nhất."
Tiền Nhị Vĩ ngược lại vui vẻ, "Vậy thì cám ơn Vũ ca."
Đi qua nhặt mảnh vỡ di động về, nhét vào trong túi quần."Chỉ là cái video kia ta không đồng bộ tải lên, tạm thời không lấy ra được."
Điều này khiến Triệu Vũ chợt nghĩ ra cách xả giận, "Phát video! Liền phát đoạn Giang Tử bị đánh, bạo lực mạng con tiện nhân kia! Dù sao chỗ đó không có lộ mặt, video đều ở trong tay mấy đứa. Tưởng Thành Kiệt, chuyện này giao cho ngươi, một hồi liền phát."
Triệu Khải Hải, người lăn lộn trong thương trường nhiều năm, dám làm trạng thái "hậu phát chế nhân" (ra tay sau khống chế người), chính là dựa vào đoạn video Tưởng Thành Kiệt dùng điện thoại chụp được, Trình Văn Cẩm quật ngã Triệu Vũ, đánh bay Lưu Tử Giang.
Nhưng đoạn video lấy ra này không chịu được tra xét, xem video đầy đủ là rõ ngay, là Triệu Vũ mấy người ra tay trước, Trình Văn Cẩm đánh trả là phòng vệ chính đáng.
Về phần chuyện Triệu Vũ bọn họ nói bị Trình Văn Cẩm dùng cành cây đánh cho sống đi chết lại, không có bị quay lại.
Triệu Khải Hải tin tưởng con mình, nhưng một là không có video, hai là thương thế trên người không khớp, ăn không nói có không thể làm chứng cứ.
Cho nên Triệu Khải Hải không nghĩ tới việc thật sự kiện tụng, nghe luật sư Vương đề nghị chuẩn bị hòa giải.
Đạo lý Triệu Vũ hiểu, nhưng hắn nuốt không trôi cục tức này, lần này nghĩ ra một chủ ý có thể làm Trình Văn Cẩm không dễ chịu, hắn thật có chút không kịp chờ đợi.
Thấy Tưởng Thành Kiệt không trả lời ngay, Triệu Vũ liếc nhìn hắn, "Tưởng Thành Kiệt, ta mặc kệ ngươi cùng Trình Văn Cẩm có ân oán gì, mượn tay ta làm nàng, ta chơi đến cao hứng thì mọi chuyện đều không có gì, nếu không cao hứng..."
Tưởng Thành Kiệt giật mình, không nghĩ tới Triệu Vũ, kẻ mà hắn cho rằng dễ dụ, lại biết hắn dẫn Trình Văn Cẩm tới tầm mắt của Triệu Vũ là có dụng ý khác.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận