Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký - Chương 40: Không làm ảnh hậu hoa tỷ muội (length: 7614)

Ba nhánh trụ của bức pho tượng chụm lại ở đỉnh, tạo thành một lỗ hổng hình đài hoa ở giữa.
Đế của đài hoa vẫn còn, quả bóng rổ nằm gọn trong đó. Gậy trúc từ phía dưới không thể đâm tới quả bóng, chỉ có thể đâm từ phía bên cạnh.
Bóng rổ hình tròn, khó tìm điểm tựa, rất khó để chọc nó ra từ phía bên cạnh.
"Này, Trình học muội, lại gặp mặt." Một người khác thấy nàng trước, chào hỏi nàng, "Đúng rồi, Trình học muội, Wechat của muội sao không thêm được vậy."
Đam Hoa mở Wechat, thấy có mấy lời mời kết bạn.
Trước đó nàng đã để điện thoại ở chế độ im lặng, nên không thấy, bất quá, nếu có thấy thì cũng sẽ không ấn chấp nhận, đều là những cái tên xa lạ, nàng sẽ không thêm.
"Đúng rồi, cái người tên Tống Kiêu là ta."
Đam Hoa thêm hắn.
Những người khác nàng không biết là ai, không quan tâm.
Quả bóng rổ xoay nửa vòng lên trên rồi lại trượt xuống đế đài hoa, Thường Húc lại thất bại lần nữa, hắn buông gậy trúc xuống đất nghỉ ngơi cánh tay một chút, cười với Đam Hoa, "Chào muội, học muội."
Đam Hoa quan sát lên trên, cân nhắc độ nhạy bén của thân thể hiện tại, cảm thấy không có vấn đề, nói, "Để ta."
Nàng ném lên thì vẫn nên là nàng lấy xuống thì tốt hơn.
Đương nhiên, cũng là bởi vì nàng có thể làm được, nếu là chuyện nàng không làm được, thì ai bảo nàng làm nàng cũng sẽ không đi làm.
Thường Húc cho rằng nàng muốn thử một lần, đưa gậy trúc về phía Đam Hoa.
Đam Hoa nói, "Không cần." Đặt cặp sách xuống đất.
Tống Kiêu bên cạnh trong lòng đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, chẳng lẽ vị học muội này muốn trèo lên lấy bóng rổ hay sao.
Ý nghĩ này chợt lóe lên rồi vụt qua, bởi vì hắn cảm thấy không khả thi lắm.
Nhưng giây tiếp theo mắt hắn mở to hết cỡ, "Thật sự là..." Vội vàng chĩa điện thoại về phía Đam Hoa chụp lại.
Chỉ thấy Đam Hoa nắm lấy một ống trụ của bức pho tượng, thử cảm giác một chút, sau đó vận nội lực, leo lên.
Phải nói Đam Hoa là trèo lên trên, chân chỉ khẽ điểm nhẹ, hoàn toàn dựa vào một tay thay phiên dùng sức, trông rất là thoải mái đã lên đến đỉnh pho tượng.
Nàng tháo quả bóng rổ xuống, nhìn một chút, ném tới một bụi cây xanh không người.
Nàng theo đường cũ leo xuống.
Thường Húc bị chấn động đến há hốc mồm nửa ngày không khép lại được.
"Trình học muội." Tống Kiêu giơ ngón tay cái về phía Đam Hoa, "Muội là số một. Ta từ nhỏ đến lớn không phục ai mấy, bây giờ có thêm muội."
Đam Hoa liếc nhìn điện thoại của Tống Kiêu, nhặt cặp sách lên.
Tống Kiêu cầm điện thoại lắc lắc trước mặt nàng, "Học muội không để ý chứ? Nếu để ý ta liền xóa."
"Không sao." Đam Hoa nói.
Nàng thấy Tống Kiêu quay video.
Không phải lần đầu tiên bị người khác quay video, Đam Hoa không ngại.
Tống Kiêu cười nói, "Ta quay lại là để làm kỷ niệm. Sẽ không loạn truyền đi đâu."
Đam Hoa gật đầu.
Nàng không quan tâm việc bị đưa lên mạng có thể bị người khác bình phẩm hay không, nhưng không thích bị người khác nhận ra sau đó quấy rầy nàng.
Xách túi sách đi thư viện, ngây ngẩn cả buổi trưa, mãi đến khi đói đến "hung ác" mới đi ra.
Tuần sau nữa thư viện mới nghỉ, nàng mượn mười quyển sách ra ngoài, chuẩn bị sao chép ở nhà.
Nàng muốn mượn nhiều bản thảo hơn, đáng tiếc quy định chỉ có thể mượn mười bản, nàng khéo léo, mượn những cuốn sách dày nhất, một quyển bằng mấy quyển bình thường.
Có lĩnh ngộ về quy tắc hôm nay, nàng xem sách không còn giới hạn ở vật lý và thiên văn, vừa mượn ba cuốn bách khoa toàn thư.
Ngày mai còn phải đi học, Đam Hoa xách sách về nhà trước khi trời tối.
...
Đam Hoa không muốn nổi tiếng, lại nổi tiếng.
Khương Nghiên gọi điện thoại đến nàng mới biết.
"Lợi hại nha Cẩm muội của ta, muội đã đứng vào hàng ngũ kỳ nhân của trường chúng ta rồi, có người đăng video muội đánh bay bóng rổ lên mạng rồi.
Ha ha ha, bọn họ đều cho rằng muội là học sinh trường chúng ta đấy, ta biết muội không phải nhưng ta không nói. Ha ha ha ha..."
"A."
"Ha ha ha ha, ta đoán muội của ta sẽ có phản ứng này. Ta rất tiếc không thể chạy về trường, nếu chạy về, liền có thể xem trực tiếp.
Cẩm muội không cần lo lắng, trong trường đại học ngày nào cũng có nhiều chuyện xảy ra, bài đăng này sẽ nhanh chóng chìm xuống thôi.
Nếu video muội leo lên ngọn đuốc mà phát ra ngoài, thì sẽ nổi tiếng, nói không chừng còn lên hot search."
Đam Hoa hỏi, "Nghiên tỷ xem video ở đâu."
"Thật trùng hợp, ta và Tống Kiêu là bạn bè rất thân, ta xem video có hắn, vừa vặn tối về trường gặp hắn, ta liền hỏi, hắn biết muội là em gái ta, đưa video hắn quay cho ta xem.
Yên tâm, hắn nói chuyện cũng giữ lời, ta muốn hắn chia sẻ cho ta một bản, hắn dặn dò mấy câu không muốn truyền lên mạng mới chia sẻ cho ta, hắn nói là đã hứa với muội không truyền lên mạng."
"Ừm."
"Lần trước nghe đồng nghiệp nói muội bắt được hai tên buôn người, ta còn tưởng là muội trùng hợp, hóa ra là có công phu thật. Muội, bí kíp võ công muội đưa cho ta là thật à?"
"Coi là vậy đi, bất quá uẩn sinh công thiên về dưỡng sinh cường thân, không phải võ lực."
Đợi Khương Nghiên cúp điện thoại, Đam Hoa dùng di động tìm diễn đàn của đại học Lăng.
Video được quay từ góc nghiêng bên mặt nàng, từ lúc quả bóng rổ bay tới, đập thẳng vào ông lão, sau đó nàng một quyền đánh bay quả bóng, toàn bộ quá trình đều được quay lại.
Bất kể ở đâu, thời đại nào, cường giả luôn được hoan nghênh.
Bình luận của sinh viên luôn mang một sức sống.
Không có nhiều lời nói quái gở chua ngoa, cơ bản đều là tán dương và trêu ghẹo.
【"Ngọa tào! Ngọa tào!"】【"Có ai phát hiện không, tốc độ ra quyền của học muội nhanh đến nỗi tạo ra ảo ảnh. Ở đây thanh minh, không phải tua nhanh đâu nhé"】【"Có cao thủ nào tính ra tốc độ không"】【"Đừng chỉ xem tốc độ, quả bóng rổ bị đánh bay lên đỉnh ngọn đuốc kìa, nhìn ra lực rất mạnh"】【"Còn là một học muội nha, học muội. Ta là một đại lão gia xem video xong tự thấy không làm được"】【"Cao thủ nha. Trường mình sao lại có một học muội xinh đẹp thế này, trước kia sao ta không biết. Hỏi: Học muội khoa nào vậy?"】
Đam Hoa lướt qua vài trang rồi tắt điện thoại, lấy bài tập ngữ văn ra làm. Lần này giáo viên ngữ văn Cao lão bản được các bạn học gọi, đã đặc biệt nương tay với nàng, nàng cố gắng lần sau thi ngữ văn đạt tiêu chuẩn.
Còn có luận văn, không thể lại bỏ trống.
Nàng chỉ viết được nửa tờ bài tập, lại có người gọi điện thoại đến, là Đường Ngu Đường Lâm.
Hôm đó ở phố ăn vặt, nàng cảm ứng được khí tức quy tắc thời gian thay đổi, nàng muốn xem sau này có còn cảm ứng được nữa không, nên khi Đường Lâm muốn phương thức liên lạc của nàng, nàng đã cho.
Nàng nghe điện thoại.
"Bạn học Văn Cẩm, nữ sinh ở đại học Lăng đánh bay bóng rổ cứu ông lão là muội phải không?"
"Ừm."
"Muội biết võ? Võ cổ truyền thống? Muội trèo lên pho tượng hơn mười mét là dùng võ thuật hay kỹ xảo leo núi? Có phải muội biết võ không? Võ cổ truyền thống?"
Đam Hoa có chút ngạc nhiên khi Đường Lâm xem video của Tống Kiêu, nhưng không hỏi.
Với câu hỏi sau của Đường Lâm, Đam Hoa khẳng định.
Cổ hay không cổ không rõ ràng, cơ sở võ học hẳn là tính võ học truyền thống đi.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận