Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký - Chương 118: Mượn cái không gian đến trồng ruộng (length: 7507)

"Sao thế, xem thường Ngụy ca phải không, chút đồ này, không đáng bao nhiêu, cầm đi."
Đam Hoa lấy từ trong đống đồ tuyển ra một cái radio hơi cũ, "Nếu Ngụy ca muốn cảm ơn ta, chi bằng đem cái radio này cho ta, những đồ vật khác ta vẫn trả tiền như thường."
Radio đáng giá tiền, nhưng không phải là rất đắt, làm quà tạ lễ rất phù hợp, như vậy, Ngụy ca không cần thiếu nàng nhân tình.
Làm ăn là làm ăn, nhân tình là nhân tình, tách riêng ra thì tốt hơn.
Ngụy ca hiểu ý của Đam Hoa, "Được."
Tính ra một cái giá, trừ radio, tất cả hết một trăm bảy mươi ba khối bốn mao, Ngụy ca lau số lẻ, tổng cộng một trăm bảy mươi khối.
Trong này đắt nhất là một cái kính hiển vi cũ.
Đam Hoa không có mua được ở trong phục vụ bộ, không nghĩ đến lại gặp được ở chỗ này.
Nàng đem danh sách dụng cụ thiết bị muốn mua cho Ngụy Chiếu, bảo hắn hỗ trợ lưu ý một chút, nếu có thì để lại cho nàng, lần sau nàng đến đây thì sẽ lấy đi.
Có những thứ không phải là thiết bị thành phẩm, mà là một đống linh kiện.
Ở thế giới trước, nàng đã tự tay chế tác qua máy móc thiết bị.
Có sách vở có giáo trình nguyên lý, có linh kiện, chế tạo ra được thiết bị cần thiết, vấn đề không lớn.
Đây là nguyên nhân chủ yếu Đam Hoa muốn giao hảo với Ngụy Chiếu, sau khi xem hàng tồn trong phòng.
Nàng lại đổi với Ngụy Chiếu không ít các loại phiếu chứng, đặc biệt là phiếu thịt và phiếu lương thực, nàng dự định mua nhiều một chút để vào trong không gian.
Ngụy Chiếu không nói hai lời, nàng cần bao nhiêu thì đổi cho nàng bấy nhiêu.
Thấy Đam Hoa muốn đi, Ngụy Chiếu giữ lại nói, "Thế nào cũng phải mời Vệ muội tử ăn một bữa cơm, nếu không truyền ra ngoài, người ta lại nói ta, Ngụy Chiếu, là kẻ tiểu khí, không trượng nghĩa."
"Lần sau đi. Nhà ta ở xa, quá muộn sẽ không kịp chuyến xe trở về, người trong nhà sẽ lo lắng."
Ngụy Chiếu không giữ lại nữa, tiễn Đam Hoa ra cửa, thấy trên lưng nàng đeo một cái gùi, vai đeo một cái túi vải buồm lớn màu vàng nhạt –– bao là túi công cụ xây cất mới vừa mua ở chỗ hắn, hai tay xách một đống đồ.
Biết vị Vệ muội tử này có sức lực lớn, hắn vẫn hỏi một câu, "Có làm sao không, hay là để ta tiễn ngươi đến chỗ xe đi?"
"Không cần." Đam Hoa nói, "Không nặng."
Ngụy Chiếu nghĩ thầm có thể nói ra không nặng, cũng chỉ có một vị này thôi, đưa mắt nhìn Đam Hoa ra khỏi ngõ nhỏ mới trở lại viện tử.
Đam Hoa tìm một chỗ không người, đem phần lớn đồ vật bỏ vào trong không gian.
Nàng lại đi một chuyến tới cao ốc bách hóa, mua những đồ vật mà ở chỗ Ngụy Chiếu chưa mua được.
Cần phải mua đồ vật nhiều, nàng chiếu theo cách làm lúc trước, trước tiên mua một phần, đi ra ngoài tìm một chỗ bỏ vào trong không gian, sau đó trở về mua tiếp.
Về đến thị trấn, không gặp xe bò đi bến đò, chỉ có thể đi bộ.
Chờ trở lại Vệ Gia Câu, trời có chút muốn tối đen.
Nàng đối với Thanh Giác trong không gian, sức cảm ứng trở nên yếu, Tưởng Tĩnh ở huyện thành còn chưa có trở lại.
Phỏng đoán nhà người kia phải cảm tạ Tưởng Tĩnh một phen.
Đam Hoa đẩy ra cổng viện, Miêu Đại Lan đang chọn rau, ném đồ ăn trong tay vào chậu, vui vẻ đi tới, "Hạnh, đã về rồi."
Nàng lo lắng cả một ngày, sau khi thấy người, trong lòng cuối cùng cũng an tâm trở lại.
Sau khi Hạnh rời đi, nàng hối hận vô cùng, nghĩ tại sao lại đồng ý cho Hạnh tự mình mà đi đến huyện, cả một ngày trong lòng thấp thỏm không yên.
Thấy Đam Hoa không những sau lưng đeo cái gùi, trên vai còn đeo một cái túi vải buồm lớn phồng lên, Miêu Đại Lan nhanh chóng đón lấy cái gùi của Đam Hoa, "Nặng như vậy. Có mệt hay không, Hạnh?"
Đam Hoa lắc đầu, "Không mệt. Hiện tại thân thể ta tốt, lưng chút đồ này không tính là gì."
Nàng đang từ từ cho người nhà "quán thâu" khái niệm sau khi thân thể tốt lên, khí lực sẽ lớn hơn, sức ăn cũng tăng.
Chờ ngày nào đó nàng biểu hiện ra lực lượng vượt qua người thường rất nhiều, người nhà sẽ không cảm thấy có gì không đúng.
Miêu Đại Lan tỉ mỉ quan sát Đam Hoa, thấy Đam Hoa mặt không đỏ, hơi thở không gấp, đôi mắt có thần thái, không có dáng vẻ mệt mỏi.
Nàng lập tức hốc mắt ươn ướt, hơn ba năm, Hạnh nhà nàng cuối cùng cũng đã qua được. Mấy ngày nay, nàng có nhìn thấy Hạnh thân thể chuyển biến tốt, nhưng vẫn luôn sợ lại quay trở lại như cũ.
Trước kia đã có chuyện như vậy rồi, thấy tốt lên, chờ đi ra ngoài một chuyến hoặc làm một ngày việc, lại quay trở lại bộ dạng bệnh tật, hai năm nay, nàng thế nào cũng không dám làm Hạnh mệt mỏi, Hạnh cũng thông minh, bình thường không hay ra khỏi cửa.
Lần này là thật sự tốt rồi.
Có thể thấy được "lão thiên gia" cũng không nỡ nhìn Hạnh bị bệnh, làm cho Hạnh tìm được hai cây sâm, chữa khỏi bệnh căn.
Miêu Đại Lan xoa xoa khóe mắt, cười nói.
Vệ Hạnh Ngọc chạy tới, "Tỷ. Bài tập ta đã làm xong, còn chuẩn bị bài văn cho lớp ngày mai."
"Làm tốt lắm." Đam Hoa đưa xâu giấy dầu đang cầm trong tay cho Vệ Hạnh Ngọc, "Cho, khen thưởng ngươi."
Trong túi giấy dầu là điểm tâm, mỗi gói một loại, Đam Hoa mua bốn loại điểm tâm, nhân viên mậu dịch của cung tiêu xã phân biệt gói kỹ càng, sau đó dùng dây giấy buộc bốn gói điểm tâm lại với nhau, như vậy cho tiện cầm.
"Là đồ vật gì vậy, tỷ." Vệ Hạnh Ngọc nhận lấy, hai tay nâng lên hạ xuống, nhăn nhăn cái mũi nhỏ, "Thơm quá."
"Mở ra nhìn xem liền biết."
"Cám ơn tỷ." Vệ Hạnh Ngọc ôm bọc giấy chạy đến nhà chính.
"Đứa nhỏ này, chỉ thích mấy món ăn vặt." Miêu Đại Lan oán trách một câu, lại ước lượng cái gùi, "Đều mua những gì thế này, nặng quá."
Đam Hoa đem túi công cụ lớn đeo trên người lấy xuống, "Cái gì cũng có, đi một chuyến không dễ dàng, ta mua hết cả."
Vệ Hạnh Ngọc lại chạy tới, nắm lấy cái túi công cụ lớn mà Đam Hoa đeo, "Tỷ, ta giúp ngươi cầm."
Đam Hoa không cho, "Ngươi cầm không nổi. Đi, đến nhà chính xem một chút, ta còn mua đồ vật khác cho ngươi."
Vệ Hạnh Ngọc không buông tay, ở một bên nâng túi công cụ lên để giảm bớt chút trọng lượng cho Đam Hoa, theo Đam Hoa hướng về nhà chính.
Miêu Đại Lan liếc mắt nhìn sân, thật không phải là nơi để thu dọn đồ đạc, cũng xách cái gùi vào nhà chính.
Vào cửa liền nghe được Vệ Hạnh Ngọc phát ra tiếng kêu to kinh hỉ, "Oa! Đẹp quá!"
Chỉ thấy Vệ Hạnh Ngọc hai tay nâng một cái hộp bút hoàn toàn mới, ánh mắt dán chặt ở trên mặt.
Hiện tại nàng đang dùng hộp bút của tỷ tỷ dùng hồi tiểu học, đã gỉ sét, mở ra cũng không tiện, còn làm cho tay dính đầy mùi gỉ sắt.
Miêu Đại Lan đặt cái gùi xuống, cười nói, "Hôm nay Ngọc thật cao hứng, có cả đồ ăn và đồ dùng."
"Còn có đồ để mặc." Đam Hoa lấy ra một xấp vải buộc bằng dây nhỏ trong túi, kéo dây nhỏ ra, bỏ đi lớp giấy dầu phía trên, đưa xấp vải màu hồng đào trên cùng cho Vệ Hạnh Ngọc, "Mặc thử xem."
Nàng dạo qua một vòng ở cao ốc bách hóa, phương diện quần áo, đường sống để chọn lựa không nhiều, màu tối và màu sáng dễ bẩn đều bị nàng loại bỏ, giữa màu đỏ chính, xanh chính và màu hồng, nàng chọn màu hồng.
"Đẹp quá!" Vệ Hạnh Ngọc cao hứng mặt đều ửng hồng.
Đam Hoa đem xấp vải màu nhạt này cho Miêu Đại Lan, "Nương, đây là của người."
"Ta cũng có sao?" Miêu Đại Lan nhận lấy, vui vẻ hài lòng xem, "Con bé này, có chút tiền liền phung phí."
Trước khi Đam Hoa đi đã nói với nàng, muốn đi huyện bán cây nhân sâm kia, sau đó mua thiết bị mà kỹ viên nông nghiệp yêu cầu, cho nên Miêu Đại Lan không kỳ quái việc Đam Hoa mang bao lớn bao nhỏ trở về.
Nàng không ngờ tới Đam Hoa sẽ mua quần áo cho nàng.
Miêu Đại Lan hốc mắt lại bắt đầu cay cay.
(Kết thúc chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận