Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký - Chương 50: Không làm ảnh hậu hoa tỷ muội (length: 7804)

Đam Hoa biểu thị là đã biết.
Lưu Tồn Minh nén giận không được, vốn dĩ Đam Hoa tại tập san học thuật bên trên p·h·át biểu một t·h·i·ê·n văn chương là một chuyện tốt đáng giá ngợi khen, cũng cho trường học tăng thêm một hạng vinh dự.
Hắn lúc mới biết đến, trong lòng vui mừng khôn xiết, học sinh của mình có tiền đồ lớn, hắn là lão sư, đương nhiên cảm thấy rất vinh dự.
Bây giờ lại bị một đám người không biết gì cả mượn cơ hội làm ra một đống thứ hỗn loạn.
Hắn tin tưởng Đam Hoa. Bởi vì t·h·e·o sau kỳ t·h·i cuối kỳ của học kỳ trước, hơn hai tháng qua, bất luận là tiểu khảo hay t·h·i tháng, vật lý của Đam Hoa đều đạt điểm tối đa.
Không chỉ có vật lý điểm tối đa, gần hai lần khảo thí, sinh vật, toán học cùng tiếng Anh đều có xu hướng đạt điểm tối đa, hai môn khác cũng ở trạng thái ổn định tăng lên.
Hắn không phải chưa từng gặp qua những học sinh muộn khai thông trí tuệ như Đam Hoa, mấy cái học sinh này một khi đã thông suốt, thành tích đều là tăng lên vùn vụt.
Không riêng gì Đam Hoa, trong lớp có mấy người thành tích cũng tăng lên vùn vụt, tỷ như La Đông Nghị trước kia là học bá trong top ba mươi của trường, hiện tại đã thành học thần trong top ba, tỷ như Quan San, tỷ như Triệu Khải.
Chỉ là thành tích của Đam Hoa tăng lên nhanh hơn một chút mà thôi.
Không nói những thứ này, chỉ bằng việc là đệ t·ử mà Phạm lão dự định, Lưu Tồn Minh tin tưởng văn chương thật sự là Đam Hoa tự mình viết.
Hắn học vật lý, đối với Phạm lão vẫn luôn thực sự kính ngưỡng, hơn nữa Phạm lão tại phương diện học thuật, lục thân không nh·ậ·n có tiếng, thứ mà hắn chướng mắt, ai dám đưa đến trước mặt hắn đều không được.
Nghĩ tới đây, Lưu Tồn Minh có lòng tin, tin tưởng sự tình rất nhanh sẽ quay lại cục diện bình thường.
"Buổi chiều tan học không cần ra ngoài ăn cơm, buổi tối tan học thì để người nhà đến đón ngươi đi." Lưu Tồn Minh nghĩ đến một sự tình, "Ngươi cũng nhắc nhở với người nhà một câu, nói không chừng có người sẽ tìm đến tận nơi đó."
"Ân. Ta sẽ gọi điện thoại cho mụ ta."
Lưu Tồn Minh nhường lại văn phòng cho Đam Hoa, "Ngươi đ·á·n·h điện thoại ở trong này đi." Chính mình thì đi ra ngoài.
Đam Hoa gọi điện thoại cho Trình Thu Vân, Trình Thu Vân đi làm rất ít khi vào mạng vi cổ, còn không biết chuyện lên hot search.
May mà là, cho đến bây giờ, còn chưa có người tìm tới nàng.
Đam Hoa đề nghị, "Những người đó có thể tìm tới trường học, khả năng rất nhanh sẽ tìm được nhà của chúng ta. Chúng ta dọn nhà đi, hôm nay liền dọn."
Trình Thu Vân nghe xong, rõ ràng nỗi lo lắng của Đam Hoa, cũng là nỗi lo lắng của nàng. Ở tiểu khu Hoa Dương Lý ai cũng có thể ra vào, vạn nhất sự tình p·h·át triển theo chiều hướng không tốt, các nàng sợ là nhà cũng không thể trở về, cho dù trở về cũng sợ là không thể ra ngoài được nữa.
Bích Hải Thanh Uyển không giống vậy, không phải chủ nhà thì rất khó đi vào, có sự bảo hộ về tính riêng tư và tính an toàn.
Trình Thu Vân không chần chờ, lập tức xin nghỉ phép ở c·ô·ng ty, nhanh chóng tìm c·ô·ng ty dọn nhà, đặt một cỗ xe hàng kiểu thùng kín, lái xe về nhà.
Nhà của các nàng rất dễ dọn.
Nhà mới sớm đã được bố trí xong, bởi vì nghĩ muốn để khí thoát bớt nên mới chưa dọn.
Về sau phòng cũ dự định sẽ cho thuê, đồ điện gia dụng cũ cùng gia cụ đều không chuyển đi, lưu lại phòng cũ cho người thuê dùng.
Một ít dụng cụ thường ngày cũng được giữ lại phòng cũ.
Những thứ cần dọn chỉ là đồ dùng trong phòng bếp, đồ tế nhuyễn, quần áo và các vật phẩm nhỏ.
Bình thường Trình Thu Vân hễ có thời gian rảnh sẽ đến nhà mới một chuyến, thuận t·i·ệ·n đem một ít đồ vật nhỏ mang đi.
Một nửa đồ vật cần mang tới nhà mới đều bị Trình Thu Vân dùng phương thức "kiến tha lâu cũng đầy tổ" này mang tới.
Những đồ không cần thiết, không thường xuyên dùng, ví như quần áo giày dép, vật trang trí không đúng mùa, đều đã được chỉnh lý, cất vào trong rương, cho nên việc dọn rất dễ dàng.
Bởi vì nhà dễ dọn, Trình Thu Vân mới quyết định nhanh như vậy, nếu là không dễ dọn, nàng sẽ phải cân nhắc nhiều phương diện hơn.
Kỳ thật không cần dọn nhà, nhà mới hiện tại đã có thể vào ở, đồ vật thường dùng đều đầy đủ, chỉ cần mang chút quần áo đang mặc là được.
Đồ rửa mặt có thể tùy thời đến siêu thị mua mới.
Chỉ bất quá có một số thứ không thường dùng, nhưng vạn nhất cần đến, nhất thời lại không có, tỏ ra không được thuận t·i·ệ·n mà thôi.
Động tĩnh lớn như vậy, hàng xóm rảnh rỗi chắc chắn sẽ xúm lại xem.
"Tiểu Trình, cô muốn đi đâu vậy, mang theo nhiều đồ thế?"
Bởi vì đồ đạc đều được đóng gói trong rương, phong kín, không có gia cụ, đồ điện lớn, nhất thời không ai nghĩ tới việc dọn nhà.
Trình Thu Vân nói mập mờ, "Mang một ít đồ ra ngoài."
Quan hệ với hàng xóm bình thường, Trình Thu Vân không có ý định nói với họ rằng mình đã mua nhà mới. Ít nhất là hiện tại, chờ sau này cho thuê nhà rồi hãy tính tiếp.
"Đồ gì vậy, là không dùng nữa sao, không dùng nữa thì đừng vứt, để ta xem xem nhà ta có dùng được không."
Trình Thu Vân cười cười, "Được thôi, nếu như ngài muốn, 10 vạn mang đi, vừa vặn tôi tiết kiệm được chi phí vận chuyển."
Dù sao cũng đã dọn đi rồi, nàng không nhịn được cái tật x·ấ·u hay hỏi han, nghe ngóng chuyện riêng tư của người khác của mấy bà hàng xóm rảnh rỗi này nữa.
May là hàng xóm rảnh rỗi có đầu óc, biết mình đã đụng phải một cái đinh mềm, lầm bầm "Đồ gì mà 10 vạn", không còn hỏi han lung tung.
Làm Trình Thu Vân thở phào nhẹ nhõm. Thật sự nếu họ cứ hỏi lung tung, nàng còn phải vắt óc ứng phó, sơ sẩy một chút có thể sẽ đắc tội người ta.
Dọn đi rồi cũng không hi vọng quan hệ với hàng xóm quá kém, bởi vì phòng cũ là muốn cho thuê, có thể bình an vô sự là tốt nhất.
May mắn là dọn nhà kịp thời, hơn một giờ sau khi Trình Thu Vân rời đi, có người đến tiểu khu Hoa Dương Lý hỏi thăm Trình Văn Cẩm.
Có hàng xóm có số điện thoại của Trình Thu Vân, gọi điện thoại báo cho nàng, còn hỏi nàng có phải bởi vì chuyện này mà dọn đi hay không, dọn đến đâu, Trình Thu Vân đương nhiên sẽ không nói cho hàng xóm, chỉ kh·á·ch khí cảm ơn, thoái thác rằng có việc phải đi làm, đợi khi nào về rồi nói.
...
Sau khi Đam Hoa bị chủ nhiệm lớp gọi đi, các bạn học lớp 8 đều biết chuyện có người tìm tới trường.
Khi các bạn học lớp 8 mới biết Đam Hoa p·h·át biểu văn chương ở trên tập san, giật mình là không thể tránh khỏi, mặc dù có người trong lòng ít nhiều sẽ có chút ghen tỵ, đây là điều bình thường, càng nhiều là cảm giác vinh dự.
Không ít người đã tâng bốc Đam Hoa ngay trước mặt và trong nhóm chat. Không liên quan gì đến việc nịnh bợ hay tâng bốc, chỉ là chúc mừng cho Đam Hoa, cũng là mượn cơ hội này mà lên mặt một phen.
Sau đó nhìn thấy trên m·ạ·n·g bắt đầu mắng Đam Hoa, bọn họ không để ý đến, đều lên m·ạ·n·g để làm sáng tỏ cho Đam Hoa, làm không ít trận tranh cãi với đám anti-fan.
Bọn họ đem bảng xếp hạng cuối kỳ của trường, cùng thành tích t·h·i tháng của Đam Hoa từ khi lên lớp 12 đến nay, đều đăng tải lên m·ạ·n·g.
Thứ hạng các môn tự nhiên của Đam Hoa hiện tại đã lên đến thứ ba mươi bảy, mặc dù luận văn có cao hơn, nhưng ngữ văn tóm lại vẫn là môn tương đối yếu của nàng, bất quá, ngữ văn đã có tiến bộ, khiến cho môn yếu nhất biến thành hóa học, hai môn cùng nhau k·é·o điểm tổng xuống.
Ngữ văn không còn là môn kém nhất, Cao lão bản đã rất hài lòng.
Trong top năm mươi của toàn khối, không có gì bất ngờ xảy ra, đều có thể vào được đại học trọng điểm.
Dùng sự thật đ·á·n·h vào mặt không ít người lấy thành tích lần t·h·i tháng đầu tiên của Đam Hoa ra để giễu cợt.
Thấy Đam Hoa trở về, vội vàng hỏi nàng tình hình thế nào.
Đam Hoa nói ra tình huống.
"Đừng để trong lòng, hiện tại truyền thông đều như vậy, vì giật tít, chuyện gì cũng có thể làm ra."
Bạn học an ủi nàng.
(bản chương hết)
Bạn cần đăng nhập để bình luận