Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký - Chương 187: Trọng sinh 28 lần (length: 8016)

Nàng biết quốc gia vẫn còn hoài nghi về những lời nàng nói, với tư cách là một tiên nhân.
Đây mới là điều bình thường, nếu như nàng nói bất cứ điều gì mà quốc gia không điều tra, xác minh đã vội tin, Đam Hoa thật sự sẽ hoài nghi thế giới này có còn là thế giới hiện thực hay không.
Rất nhanh đã có người tìm tới cửa.
Là một vị của đặc dị cục tên Hứa Quan Lâm.
Sau khi xác nhận thân phận của đối phương, Đam Hoa nói với Hứa Quan Lâm về yêu cầu của nàng.
Nàng chỉ đưa ra hai điều, một là gần đây nàng cần phải ở lại Giang thành phố để tu luyện, không tiện đi kinh thành.
Hai là sau này nàng sẽ ở lại Giang thành phố trong một khoảng thời gian dài, nếu có bất cứ chuyện gì cần nàng hỗ trợ, đặc dị cục có thể tới Giang thành phố tìm nàng.
Hứa Quan Lâm không mời được người, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, vẫn khách khí nói hắn sẽ đem yêu cầu của nàng báo cáo lên cho cục trưởng.
Đam Hoa chuẩn bị giao tiểu thế giới cho quốc gia tiếp nhận, nhưng không thể giao quá dễ dàng.
Thân phận của Vưu Văn phía sau là Đam Hoa tiên nhân.
Không thể để cho người khác cho rằng tiên nhân là một người tốt.
Thường thì người tốt sẽ khiến cho người ta được voi đòi tiên.
Đam Hoa tiên nhân nhất định không thể là người hữu cầu tất ứng, hay đảm nhiệm nhiều việc.
Đây là lý do Đam Hoa lấy trời phạt chi lôi để làm rõ sự tồn tại của nàng.
Trời phạt chi lôi đ·á·n·h c·h·ế·t, đả thương nhiều người như vậy.
Trên mạng có rất nhiều người khen hay.
Người bị đ·á·n·h, người thân của người bị đ·á·n·h, cùng với người làm ra việc đáng bị sét đ·á·n·h mà còn chưa bị đ·á·n·h thì lại mắng nàng.
Cũng có một bộ phận không nhỏ tự nhận là trung lập, cảm thấy trời phạt chi lôi quá phận, phương diện đạo đức có thiếu sót, chỉ cần giáo dục một chút là được, làm gì đến mức dùng sét đ·á·n·h.
Đây là kết quả mà Đam Hoa muốn thấy.
Ngươi xem, nàng nói Lam tinh có nguy cơ diệt thế, không có bao nhiêu người nói muốn nàng tới làm chúa cứu thế.
Tối thiểu thì hướng gió trên mạng là như vậy.
Bọn họ đối với tiên nhân đột nhiên xuất hiện, cảm giác đầu tiên là sợ hãi.
Năng lực của tiên nhân quá mạnh, lỡ như bọn họ không biết chọc giận tiên nhân thì phải làm sao? Tiên nhân muốn ra tay với bọn họ, chẳng phải bọn họ c·h·ế·t không toàn thây hay sao?
Sợ hãi nàng so với kính yêu nàng càng có lợi cho nàng hành sự với thân phận tiên nhân.
Không để Đam Hoa chờ quá lâu, Cao Chấn Quân cục trưởng chủ động gọi video.
Bởi vì Vưu Văn là người trung gian liên hệ với tiên nhân, Cao Chấn Quân đối với nàng tương đối khách khí.
Hai người nói chuyện một lúc, xác định địa điểm kiểm tra linh căn đặt tại Giang thành phố, như vậy Đam Hoa không cần phải đến kinh thành.
Đam Hoa nhân tiện đem chuyện đề thi có khả năng bị tiết lộ nói ra, Cao Chấn Quân biểu thị sẽ đem tin tức này truyền đạt cho các ban ngành liên quan.
Cao Chấn Quân xem chuyện này như là tiên nhân mượn miệng Vưu Văn để nhắc nhở, rất là coi trọng, lập tức báo lên.
. . .
Kỳ Ninh Hạo cùng Triệu Hanh lái xe đến lưng chừng núi Vũ Dương.
Địa điểm gặp mặt đã hẹn là ở gần đây, khu biệt thự của Lục gia.
Đợi một lúc, chờ được xe của Vưu Văn.
Theo xe đi xuống không chỉ có một mình Vưu Văn, còn có con mèo đen kia, cùng một nữ hài dáng vẻ học sinh trung học.
Nữ hài mặc một thân đồ thể thao màu vàng nhạt bó sát người, tôn lên tướng mạo ngọt ngào, linh động của nàng.
Kỳ Ninh Hạo cười hỏi, "Vưu đại sư tỷ, có phải chúng ta lại có thêm một ngũ sư muội không?"
Đam Hoa nói, "Không phải, có thêm một cái ngũ sư đệ."
Kỳ Ninh Hạo lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào nữ hài, "Nàng là sư đệ!"
Không chỉ có tiên nhân, lại còn xuất hiện yêu nhân hay sao.
Thế giới này biến đổi quá nhanh, hắn đều không đuổi kịp thời đại này.
Nữ hài cười che bụng.
Đam Hoa cảm thấy Vưu Văn tìm Kỳ Ninh Hạo làm bạn trai, là coi trọng chỉ số thông minh thường xuyên không ổn định của hắn.
Vui vẻ thật nhiều.
Đam Hoa giới thiệu, "Đây là thất sư muội, Đào Ương."
Sau khi cha mẹ Đào Ương có được ký ức của hai đời, thống khổ tỉnh lại từ trong giấc mơ, bọn họ đem giấc mộng của mình nói cho đối phương.
Lúc này mới phát hiện giấc mộng của hai người giống nhau, hơn nữa chuyện trong mộng quá rõ ràng, khiến bọn họ không thể không nghĩ tới phương hướng trọng sinh.
Ký ức của đời thứ nhất quá thống khổ, con gái c·h·ế·t quá thảm.
Bọn họ nói rõ ràng, quyết định không lại can thiệp toàn diện vào cuộc sống của con gái, bọn họ chỉ cần làm hậu thuẫn cho con gái là được.
Đào Ương được sự cho phép của cha mẹ, gọi điện thoại cho Đam Hoa.
Vừa vặn Đam Hoa muốn dẫn Kỳ Ninh Hạo cùng Triệu Hanh đi vào tiểu thế giới tu luyện, liền đem Đào Ương cùng đi.
Đào Ương muốn tu luyện, việc học không thể bỏ bê, cho nên trong túi đeo còn mang theo sách giáo khoa.
Tiểu thế giới có tốc độ thời gian gấp mười lần, nàng có đầy đủ thời gian để ôn tập.
Đào Ương hướng Triệu Hanh cùng Kỳ Ninh Hạo hành lễ từng người, "Tam sư huynh, tứ sư huynh."
Triệu Hanh lớn hơn Kỳ Ninh Hạo nửa năm, cho nên là tam sư huynh.
"Thất sư muội."
Sau khi chào hỏi, Kỳ Ninh Hạo vỗ vỗ bả vai mình, nói với mèo đen, "Kỳ Phúc, tới ngồi."
Sau khi bị mèo đen bắt, Kỳ Ninh Hạo thay đổi chiến lược với mèo đen, thực hiện sách lược lôi kéo.
Mèo đen vốn không có tên. Khi ở Lục gia, Lục gia lão thái thái gọi mèo đen là tiểu hắc.
Con mèo đen có linh trí cao không thừa nhận cái tên tùy tiện này.
Kỳ Ninh Hạo dùng họ của hắn đặt cho mèo đen một cái tên, gọi là Kỳ Phúc, có âm giống "Cầu phúc".
Sau khi mèo đen hiểu rõ "Cầu phúc" có ý nghĩa gì, liền chấp nhận cái tên này.
Làm cho Kỳ Ninh Hạo thầm đắc ý, xem đi, mèo đen đã thành người nhà hắn.
Hiện tại quan hệ của một người một mèo hòa hợp hơn nhiều.
Mèo đen nhảy tới, chui lên trên đầu Kỳ Ninh Hạo, nằm xuống.
Kỳ Ninh Hạo liếc mắt nhìn cái đuôi mèo rủ xuống bên trán.
Thôi được rồi. Dù sao cũng là mèo chủ tử, bò lên đầu thì cứ bò lên đầu đi.
Dù sao cũng là nhị sư tỷ.
Đam Hoa ở bên kia đem hai chiếc xe thu vào trong không gian.
Tuy nói bên này rất ít khi có người tới, nhưng không phải không có người, xe để ở đây mấy ngày không sử dụng rất dễ bị người ta đ·á·n·h cắp.
Kỳ Ninh Hạo đầu đội mèo đen, cùng một đoàn người hướng công trường biệt thự Lục gia đi tới.
Công trường đã dừng thi công, chỉ có một người bảo vệ ở cổng ra vào.
Một đoàn người không đi vào từ cổng chính. Bọn họ đi vòng ra sau, xốc hàng rào lên rồi đi vào.
Đam Hoa âm thầm bố trí một kết giới không gian, sẽ không bị nhìn thấy hay theo dõi.
Đi vào được mấy chục mét, Đam Hoa bảo mấy người dừng lại.
Nơi này là chỗ không gian yếu ớt.
Đam Hoa lấy ra ba miếng ngọc thạch hình dạng chìa khóa, "Đây là chìa khóa dùng để ra vào Vũ Dương thế giới, mau nhận chủ đi."
Tiện thể, Đam Hoa đặt cho tiểu thế giới cái tên Vũ Dương thế giới.
Nàng hiện tại là Vưu Văn, Vưu Văn không thể đem bọn họ vào tiểu thế giới.
Nàng dùng quy tắc không gian khắc ấn ra mấy cái chìa khóa, mấy người đều không có thần thức, nhận chủ quy tắc dùng quy tắc huyết mạch.
Mèo đen đã có, dùng một sợi dây treo trên cổ nó.
Triệu Hanh nhận lấy một cái, cảm khái nói, "Thật là chìa khóa a."
Tiên nhân này còn có thể qua loa hơn được nữa không, ngọc thạch vừa nhìn liền biết là loại ngọc kém chất lượng mười đồng một miếng bán đầy trên đường, thật không để tâm mà khắc thành hình chìa khóa đơn giản.
Kỳ Ninh Hạo nói, "Tiên nhân sư phụ sao không làm cái ngọc tốt một chút, thứ này mà đem ra ngoài bán, chưa chắc đã bán được mười đồng. Vưu Văn, vào trong tiểu thế giới có thể nhìn thấy sư phụ không?"
Nghe được Vưu Văn nói có Vũ Dương tiểu thế giới tồn tại, những ngày qua hắn vẫn luôn lo lắng.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, trước khi chia tay, Vưu Văn hẳn là một người bình thường. Ngày chia tay là 15 tháng 3, mới có mấy ngày?
Ngày trọng sinh không thể tính, bởi vì trọng sinh sẽ làm cho hết thảy trở về ban đầu.
Trước đây hắn đối với chuyện tu chân hoàn toàn không hiểu rõ, sau khi tu luyện ít nhiều gì cũng hiểu chút, biết không có tu vi nhất định, làm không được việc rót công pháp cho bọn họ.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận