Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký - Chương 08: Không làm ảnh hậu hoa tỷ muội (length: 8277)

Tiền Nhị Vĩ và Lưu Tử Giang cũng đều kinh hãi, vẻ hoảng sợ đều viết hết lên mặt, hai người hoàn toàn không hiểu Triệu Vũ đang nói gì.
Lưu Tử Giang muốn biết là chuyện gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Triệu Vũ, đành phải nuốt ngược vấn đề vào trong.
Tiền Nhị Vĩ lặng lẽ đảo mắt, trong lòng đang nghĩ gì thì không ai biết.
Tưởng Thành Kiệt không rảnh lo Lưu Tử Giang và Tiền Nhị Vĩ nghĩ thế nào, vội vàng giải thích với Triệu Vũ, "Vũ ca, ta không phải là không muốn p·h·át, mà là nghĩ phải biên tập lại cho tốt, xem nên p·h·át thế nào, p·h·át cái gì."
Hắn có thể thuận theo ý của Triệu Vũ để thực hiện mưu đồ của mình, nhưng tuyệt đối không dám, không thể đắc tội Triệu Vũ.
Triệu Vũ hài lòng, "C·ắ·t cho tốt vào."
Bốn người tự cho mình thông minh, lén lút làm chuyện mờ ám hại người, trong đầu bọn họ đang mường tượng ra dáng vẻ chật vật đáng thương vốn có của kẻ yếu Trình Văn Cẩm, trong lòng n·ổi lên từng đợt khoái trá vặn vẹo, làm sao cũng không thể ngờ tới có một con mắt vô hình đang nhìn bọn họ.
Đam Hoa sau khi biết Triệu Vũ cũng ở tại bệnh viện này, làm sao có thể không đề phòng bốn tên c·ặn bã kia làm ra chuyện bất lợi cho mình? Nàng lúc này tách ra một tia tinh thần lực đặt tại phòng bệnh của Triệu Vũ.
Tia tinh thần lực này được thả ra làm vì đ·ộ·c lập tồn tại, cũng không thể khiến nàng "nhìn thấy" hết thảy mọi chuyện trong phòng bệnh Triệu Vũ theo thời gian thực, chỉ có tác dụng cảnh giới mà thôi.
Ưu điểm là không cần phải duy trì liên tục như cách thức k·é·o dài tinh thần lực, tia tinh thần lực được thả ra nếu không bị kích hoạt thì đối với hao tổn thân thể nàng có thể bỏ qua không tính.
Vừa rồi tinh thần lực bắt được ác ý nhắm vào nàng bị kích hoạt, Đam Hoa lập tức cảm giác được.
Quả nhiên, nguyên chủ gặp được Triệu Vũ và bốn người kia không phải là trùng hợp.
Đam Hoa từ trong thứ nguyên không gian lấy ra một quả cầu nhỏ có nhãn "Thiết bị chuyển đổi tin tức", dùng tinh thần lực k·é·o đặt nó lên phía tr·ê·n điện thoại của Triệu Vũ, quả cầu nhanh chóng chìm vào trong điện thoại của Triệu Vũ.
Hai ba giây sau, quả cầu lại hiện ra.
Làm tương tự, điện thoại của ba người còn lại, bao gồm cả chiếc điện thoại bị vỡ nát của Tiền Nhị Vĩ, đều bị quả cầu kia ghé thăm một lần.
Thiết bị chuyển đổi tin tức dùng để truyền tải thông tin giữa các vật dẫn khác nhau, đồng dạng không phải là vật thật, chỉ là trình có sẵn hình thái một quả cầu nhỏ.
Đam Hoa thu hồi quả cầu, đem tin tức từ điện thoại của bốn người kia nhập vào trong điện thoại của mình.
Sau khi quả cầu đưa tin tức vào điện thoại di động của nàng xong thì từ từ tan biến.
Đáng tiếc, thiết bị chuyển đổi tin tức là vật phẩm tiêu hao, trong thứ nguyên không gian chỉ có sáu cái.
Lật xem qua những tấm ảnh, video có liên quan đến mình trong điện thoại của mấy người kia, Đam Hoa nhướng mày, không ít là "tư liệu đen" kiếp trước của nguyên chủ.
Muốn bạo lực mạng nàng?
Nàng đợi xem c·ắ·t thế nào cho tốt.
. . .
Việc tu luyện tâm p·h·áp của Đam Hoa coi như thông thuận.
Tu luyện cơ sở võ học tâm p·h·áp tức là thông qua tâm p·h·áp vận hành trong kinh mạch, để hấp thu linh khí từ bên ngoài vào trong cơ thể.
Đây là một thế giới khoa học kỹ thuật, thế giới khoa học kỹ thuật thông thường đều t·h·i·ê·n về vô linh, may mắn là thế giới này vẫn có linh khí tồn tại, tuy rằng linh khí rất ít, nhưng chỉ cần có tâm p·h·áp thì liền có thể tu luyện.
Khác biệt chỉ là ở tốc độ tu luyện cùng với c·ấ·p bậc có thể tu luyện tới mà thôi.
Linh khí hấp thu vào cơ thể, mang lại cho thân thể những lợi ích có thể thấy rõ bằng mắt thường. Vết máu ứ đọng trên bề mặt biến m·ấ·t tăng tốc, chỉ còn lại vài mảng màu vàng nhạt.
Những nơi xuất huyết bên trong mắt thường không thể nhìn thấy, cơ bản đã khép lại.
Để tránh khôi phục quá nhanh, nàng không cố ý dùng linh khí chữa trị thân thể, nếu không lúc này đã không thể nhìn thấy bất kỳ dấu vết bị t·h·ư·ơ·n·g nào.
Chỉ vậy thôi, mà bác sĩ chủ trì của Đam Hoa cầm báo cáo kiểm tra mới nhất đã nói đùa rằng gen của nàng tốt, lớn lên xinh đẹp mà khả năng phục hồi cũng mạnh mẽ.
Sau khi lặp đi lặp lại x·á·c nh·ậ·n, bác sĩ lại không nhịn được cảm thán một câu, "Tuổi trẻ thật tốt. Tạm thời xem không có vấn đề gì lớn, bất quá, tốt nhất là nên ở lại bệnh viện thêm hai ngày rồi hãy xuất viện."
Sự tình liên quan đến sức khỏe của con gái, Trình Thu Vân không có lý do gì không nghe theo bác sĩ, nhanh chóng đi nộp thêm tiền viện phí.
Không có việc gì liên quan đến Đam Hoa, nàng chầm chậm đi xuống lầu.
Phía sau lầu là một khu vườn nhỏ, cây cối um tùm, rất nhiều loại hoa cỏ cây cối đang nở rộ, tràn đầy sức sống.
Đam Hoa từ sau khi nhập viện đến giờ thì đây là lần đầu tiên xuống lầu.
Nàng không có mục đích cụ thể, cứ thế tản bộ trong khu vườn nhỏ.
Tất cả mọi thứ đối với nàng mà nói đều là mới lạ.
Thông qua ký ức nhìn thấy và tận mắt chứng kiến là hai loại cảm nh·ậ·n hoàn toàn khác biệt.
Tinh vân của nàng rộng lớn vô ngần, lại không có những sinh m·ệ·n·h tồn tại giống như trong thế giới này.
Những sinh m·ệ·n·h này muôn hình vạn trạng, yếu ớt đến mức nàng dùng thân thể hiện tại cũng có thể dùng một đầu ngón tay diệt s·á·t vô số.
Nhưng mỗi một sinh mệnh lại làm nàng thấy mới lạ.
. . .
Khương Nghiên ngồi dưới giàn t·ử đằng, trong tay cầm một cuốn sách đang mở, ánh mắt lại không đặt trên sách.
Nàng đang quan s·á·t là một cô gái.
Cô gái khoảng mười lăm, mười sáu tuổi? Hay là mười bảy, mười tám tuổi? Nhìn qua giống như đang mặc quần áo bệnh nhân, đi loanh quanh trong khu vườn nhỏ.
Từ lúc nàng vô tình nhìn thấy cô gái đi vào trong vườn, nàng liền chú ý đến cô gái.
Nguyên nhân chú ý rất đơn giản: cô gái lớn lên xinh đẹp.
Không chỉ đàn ông thích ngắm mỹ nữ, phụ nữ càng thích ngắm. Khương Nghiên không tới mức mê vẻ đẹp, nhưng bất luận nam nữ có vẻ ngoài xinh đẹp thì nàng đều sẽ nhìn thêm vài lần.
Tóc dài tung bay, mang lại cảm giác mỹ lệ mười phần.
Trừ xinh đẹp, mỗi một hành động, cử chỉ của cô gái đều mang một loại tự nhiên tự tại, làm nàng liên tưởng đến dãy núi xanh tươi, hoặc là trấn cổ xưa, hoặc là biển xanh thẳm, Khương Nghiên nhất thời không nghĩ ra được cái nào tương đối thích hợp, dù sao cũng là làm nàng cảm thấy rất thoải mái.
Khương Nghiên suy nghĩ một chút rồi bật cười, cười chính mình đột nhiên trở nên văn nghệ như vậy, đúng là trúng câu nói kia, sinh b·ệ·n·h khiến con người trở nên đa sầu đa cảm.
Bất quá, cô bé này khiến người khác cảm thấy thoải mái là thật.
Chỉ chốc lát, cô gái đã đi đến phía giàn t·ử đằng bên này.
Hiện tại đang là mùa hoa t·ử đằng, từ xa cũng có thể ngửi được hương thơm, theo những cành leo rủ xuống hàng trăm đóa hoa màu tím nhạt, đem con đường bình thường trang trí thành hành lang mộng ảo.
Không ai không yêu thích cảnh đẹp như vậy, Khương Nghiên mỗi ngày vào khoảng thời gian trị liệu cũng sẽ ngồi dưới giàn hoa t·ử đằng một lúc.
"Thùng rác ở bên kia." Khương Nghiên chỉ chỉ một góc bên trái, nhắc nhở cô gái.
Vừa rồi thấy cô gái từ bên cạnh đường nhặt ra một cái vỏ chai nước, nàng đối với cô gái có cảm nh·ậ·n càng tốt.
Đam Hoa giơ cái vỏ chai nước rỗng trong tay lên, hỏi ngược lại, "Ngươi đang nói cái này?"
Đam Hoa sớm đã biết có người thỉnh thoảng nhìn mình, bất quá ánh mắt hướng về phía nàng không có ác ý gì nên nàng cũng không để ý.
"Đúng." Khương Nghiên lại chỉ xuống góc có thùng rác hình gốc cây, "Đặt thùng rác ở đây có tạo hình đặc biệt, dễ dàng bị bỏ qua, ầy, miệng bên phải là để bỏ vật có thể tái chế."
Đam Hoa: "Ta không định vứt, cái này có thể bán lấy tiền."
Hết thảy mọi thứ đều mới lạ, Đam Hoa không quan trọng việc kia, làm cái gì.
Đã dùng thân phận cơ thể của nguyên chủ, nàng tính toán giúp Trình Thu Vân tránh khỏi tai nạn tàn phế ngoài ý muốn kia.
Sau đó làm cái gì thì vẫn chưa nghĩ ra, đại khái sẽ là rời khỏi Trình gia đi khắp nơi nhìn xem.
Nhưng tại kia, làm cái gì đều cần một thứ không thể thiếu: tiền.
Làm người có một điểm phiền phức, phải ăn, phải uống, còn phải có nơi ngủ, thân thể không chịu được nóng lạnh.
Nàng trả phí sử dụng cơ thể của nguyên chủ xong, nhân quả thanh toán xong, không thể lại muốn tiền của Trình Thu Vân.
Tính toán thời gian Trình Thu Vân xảy ra ngoài ý muốn là vào nửa năm sau, đợi nàng rời đi liền phải tự mình k·i·ế·m tiền mua đồ ăn.
Đam Hoa từ trong ký ức của nguyên chủ biết được vỏ chai nước rỗng có thể bán lấy tiền, liền nhặt lên.
--- Muốn k·h·ó·c, chương bảy lúc đăng tải, sao chép sai, hiện tại chương bảy đã sửa lại, có (sửa) là đã sửa.
(Chương này đã hết)
Bạn cần đăng nhập để bình luận