Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký - Chương 159: Trọng sinh 28 lần (length: 7587)

Tuy nói linh khí có tác dụng tẩm bổ nhất định đối với hồn phách mèo đen, nhưng phần lớn linh khí đều đi vào trong thân thể, hiệu quả tẩm bổ đối với hồn phách có hạn.
Thân thể mèo đen cùng hồn phách Vưu Văn là thật, nhưng thân thể Vưu Văn thì không, sở hữu cải tạo đối với thân thể, tựa như thay đổi trang phục giả lập trong trò chơi, về bản chất sẽ không thay đổi.
Nàng trước kia ngâm linh tuyền, làn da trở nên càng thêm tinh tế, nhưng nàng đã phát hiện, linh khí tiến vào trong cơ thể nàng hiện tại, cũng không có chân chính thay đổi thể chất.
Chỉ là nhìn qua có thay đổi.
Bất quá, đối với Đam Hoa mà nói, đây là cơ hội hiếm có để quan sát quy tắc tại giữa "có" và "không", "hư" và "thực" qua lại.
Mèo đen thấy hoa mắt, cảnh tượng thay đổi.
Không có khí tức thoải mái, mèo đen nhe răng về phía Đam Hoa.
Đây là nguyên nhân Đam Hoa không yêu thích giống loài có linh trí thấp.
Chúng nó luôn dựa vào bản năng, dục vọng để phản ứng.
Có thể khống chế bản năng dục vọng thì gọi là người, không thể thì gọi là súc sinh.
Mèo đen thử nhe răng, rất nhanh ý thức được ai mới là người định đoạt ở trong này.
Nó biến trở về bộ dáng dịu dàng ngoan ngoãn, mềm mại kêu mấy tiếng với Đam Hoa.
Thực tốt, còn tính là thức thời.
"Ngươi nếu là nguyện ý tu luyện, chờ lần sau trọng sinh hãy đến tìm ta." Đam Hoa dùng tinh thần lực truyền đạt ý tứ của nàng cho mèo đen.
Lần trọng sinh thứ 29, chỉ sợ là lần cuối cùng, hoặc là tuyến thời gian thay đổi, hoặc là thời gian tràn ra của thế giới này tan vỡ.
Không có nàng đến, thế giới tràn ra thời gian này còn có thể luân hồi mấy lần, nàng đến sau, đối với phương thế giới này có tác dụng phá hư nhất định, nhiều nhất chỉ có thể thừa nhận một lần luân hồi.
Trong mắt Đam Hoa, luân hồi mấy lần cùng một lần không có gì khác biệt, cuối cùng đều đi đến hướng thế giới tan vỡ.
Mèo đen "Meo" một tiếng đáp lại nàng.
Thu hồi không gian kết giới, Đam Hoa đi xuống lầu.
Mèo đen nhắm mắt đi theo sau nàng.
Kỳ Ninh Hạo đem mèo đen đưa về Lục gia.
Mèo đen không muốn rời đi Đam Hoa, nhưng Đam Hoa chưa nói làm nó đi cùng, nó chỉ có thể trở về.
Đã xác nhận Lục gia lão gia tử dùng chữa trị đan là vật từ bên ngoài tới, chờ thọ yến Lục lão gia tử Đam Hoa không cần đích thân tới, chỉ để Triệu Hanh cùng Kỳ Ninh Hạo lại hỏi thăm một chút chữa trị đan là do ai làm ra.
. . .
Mấy ngày kế tiếp, Đam Hoa đem những nơi Vưu Văn từng đi qua khi ở Giang Thành đi một lượt, lại không tìm được đầu mối hữu dụng nào khác.
Việc nàng bị đuổi giết ngày đó, cảnh sát vẫn luôn không tới cửa, hẳn là đối phương đã đè xuống sự tình này, cũng có thể là cảnh sát đang điều tra, chuẩn bị tóm gọn kẻ đứng sau.
Không quản sự thật như thế nào, đều làm Đam Hoa bớt đi chút thời gian.
Tiện thể, hoàn thành một ít nguyện vọng của Vưu Văn.
Có một ít sự tình, làm xong cứ việc chỉ có thể nổi lên tác dụng hơn mười ngày, thậm chí mười mấy ngày, nhưng Vưu Văn vẫn muốn làm.
Tỷ như báo cáo Kim Đình hội sở, tỷ như ngăn cản hàng xóm tự sát, giúp một vị y tá tiểu tỷ tỷ thoát khỏi vận mệnh bị giết.
Hạ Ngôn Đình mặt xám như tro đi lên tầng cao nhất.
Đứng tại trên sân thượng, nhìn phía dưới xe cộ và người đi lại thu nhỏ lại, trong lòng hắn một trận kinh hoàng, hắn có chút sợ độ cao.
Hắn nhắm mắt lại, tâm tử chiến thắng nỗi sợ khi đứng ở nơi cao.
—— "Chúng ta chia tay đi."
Hâm Hâm, ngươi vì cái gì muốn rời đi ta. . .
Một ngày không có ngươi quá thống khổ.
Sống quá thống khổ, chết liền tốt.
—— "Không ta ngươi không sống được? Vậy ngươi đi chết đi."
—— "Ngươi không nói không có ta không thể sống sao, ngươi thế nào không chết đi, còn chưa đủ yêu ta."
Hâm Hâm, ta là thật lòng yêu ngươi.
Ngươi không tin tưởng ta, được, ta chứng minh cho ngươi xem.
Hắn muốn ngã người về phía trước, đột nhiên bị một cái đại lực kéo xuống sân thượng.
Tê —— Hắn ngã ngồi trên mặt đất xi măng của mái nhà, xương cụt thấy đau.
Cũng làm cho hắn thấy rõ người kéo hắn xuống là ai, hàng xóm đã từng Vưu Văn.
Hắn quen nghĩ cười cười với Vưu Văn, kéo ra khóe miệng làm ra biểu tình còn thê thảm hơn cả khóc.
Đam Hoa tiến lên, ngón tay điểm tại trên trán hắn, đem ký ức liên quan tới việc sau khi Hạ Ngôn Đình tự sát của Vưu Văn ở kiếp thứ nhất truyền cho hắn.
Hạ Ngôn Đình là hàng xóm của Vưu Văn.
Vưu Văn thuê lại trong tiểu khu này hơn một năm, cùng Hạ Ngôn Đình ở đối diện cửa, rất dễ nhận ra.
Nàng cùng Hạ Ngôn Đình không thân quen lắm, hai người gặp nhau gần nhất là có một lần Vưu Văn mang theo rất nhiều đồ trở về, gặp được Hạ Ngôn Đình lúc xuống xe taxi ở cửa ra vào tiểu khu, là hắn đã giúp Vưu Văn đưa đến cửa nhà.
Là một người rất nhiệt tình.
Hạ Ngôn Đình có cái bạn gái, lúc hai người sắp kết hôn, bạn gái Lâm Hâm chia tay cùng hắn.
Hạ Ngôn Đình nhất thời nghĩ không thông, nhảy lầu tự sát.
Hắn không biết là, nguyên nhân Lâm Hâm chia tay với hắn là vì Lâm Hâm sớm đã ngoại tình, bởi vì Hạ Ngôn Đình ngày ngày nhắc tới chuyện kết hôn, Lâm Hâm không muốn đồng ý nhưng lại không tìm ra được lý do cự tuyệt hợp lý, chỉ có thể chia tay cùng hắn.
Sau khi Hạ Ngôn Đình chết, Lâm Hâm cầm video quay chung với Hạ Ngôn Đình, yêu cầu thừa kế căn nhà của Hạ Ngôn Đình.
Trong video Hạ Ngôn Đình nói: Đây là phòng ta mua cho hai chúng ta, về sau chúng ta lại hạnh phúc sinh hoạt ở chỗ này.
Lâm Hâm hỏi: Nếu là phòng của hai ta, ta cũng có phần.
Hạ Ngôn Đình nói: Đúng, đương nhiên có phần của ngươi, về sau còn có phần của con chúng ta.
Lâm Hâm hỏi: Vậy sau này vạn nhất ngươi xảy ra chuyện gì, căn nhà liền thuộc về ta.
Hạ Ngôn Đình nói: Đó là đương nhiên.
Bởi vì Hạ Ngôn Đình không để lại di chúc, Lâm Hâm tìm luật sư nói đây là di chúc miệng, căn nhà nên do nàng thừa kế.
Lại lấy ra một phần phiếu nợ có chữ ký của Hạ Ngôn Đình, bên trên viết Hạ Ngôn Đình thiếu Lâm Hâm ba mươi vạn nguyên chẵn, còn đóng dấu của Hạ Ngôn Đình.
Tiền tiết kiệm của Hạ Ngôn Đình chỉ có mười mấy vạn.
Lâm Hâm nói nàng thừa kế căn nhà, số tiền nợ còn lại nể mặt Hạ Ngôn Đình, không cho cha mẹ Hạ Ngôn Đình trả thay.
Di sản của Hạ Ngôn Đình đều về Lâm Hâm, cha mẹ Hạ Ngôn Đình không thừa kế được gì, chỉ mang đi tro cốt của Hạ Ngôn Đình.
"Không phải như vậy!"
Trên mặt Hạ Ngôn Đình không còn có bi thương cùng nản chí, tất cả đều là phẫn nộ cùng hối hận.
"Phòng ở là do cha mẹ ta bỏ ra hơn phân nửa tiền mua, ta chết cũng nên thuộc về cha mẹ, chưa từng nghĩ tới cho Lâm Hâm."
"Video là thật, nhưng khi đó ta cho rằng Lâm Hâm đang nói đùa, thuận miệng ứng, không nghĩ tới nàng sẽ ghi lại video."
"Ta căn bản không thiếu Lâm Hâm bất kỳ khoản tiền nào, Lâm Hâm tiêu tiền đều là của ta, kết giao hai năm, ta tốn trên người nàng ít nhất hơn bốn mươi vạn."
"Chữ ký trên phiếu nợ là ta ký, nhưng là ta ký trên giấy trắng."
"Lâm Hâm biết con dấu của ta để ở đâu."
"Lâm Hâm, Lâm Hâm thế nhưng đã sớm cùng người khác ở cùng nhau, nàng lừa gạt ta."
Hạ Ngôn Đình phát tiết xong, nhìn lại, trên mái nhà trừ hắn, lại không có người khác.
Đam Hoa truyền xong ký ức liền rời đi. Nàng tin tưởng Hạ Ngôn Đình sẽ không nghĩ đến tự sát.
Nếu là biết diễn biến sau khi hắn chết, hắn còn muốn tự sát, vậy thì chết luôn là được rồi.
Hạ Ngôn Đình đích xác không có ý định chết.
Hắn khôi phục lý trí và suy nghĩ nhiều hơn.
Hắn nhớ tới Vưu Văn hơn hai tháng trước đã dọn đi rồi, như thế nào đột nhiên trở về, còn kịp thời cứu hắn.
Càng nghĩ càng thấp thỏm: Vưu Văn có lai lịch gì?
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận