Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký - Chương 255: Nàng là ai ( 36 ) (length: 8161)

Bọn họ biết Thịnh Dịch Minh coi nguyên chủ như máy rút tiền, lại cùng Thịnh Dịch Minh ăn chung, tiêu chung của nguyên chủ, trước mặt thì lừa gạt, sau lưng lại chế giễu nguyên chủ.
Đam Hoa ngay tại chỗ kiếm vật liệu, dùng cán chổi của ai đó trong phòng, đỡ phải làm bẩn nắm đấm.
Lập tức trong phòng vang lên một tràng tiếng la khóc.
Có kẻ chửi bậy, bị "chăm sóc" nhiều thêm mấy lần, cũng không dám mắng nữa.
Không sót một ai, kể cả Chung Nhất Linh.
Thịnh Dịch Minh liều mạng nhịn đau đứng lên bảo vệ Chung Nhất Linh, dù bị ngã nhào, "Ngu Hỉ, ngươi có gì thì nhắm vào ta, không cho phép ngươi động đến Linh Linh."
Đam Hoa bắt đầu dùng âm dương nhãn mới có được nhìn Thịnh Dịch Minh, hồn phách bình thường, không có bị hạ phù.
Hai người này đáng giá tổng hoạn nạn.
Đam Hoa tăng cường "chăm sóc" hai người, đau thế nào làm thế ấy.
Ở mức độ gây đau cao mà lại không dễ dàng đánh thành trọng thương, một đầu cán chổi nhỏ còn tốt hơn hai đầu gậy to bằng nhau.
"Trả tiền lại cho ta."
Trong mắt Thịnh Dịch Minh đầy oán hận, "Đều tiêu hết rồi, ta không có tiền trả."
Hắn cũng chỉ có thể oán hận trong mắt, chẳng làm được gì.
Đam Hoa chỉ vào Chung Nhất Linh, "Ngươi hỏi nàng mượn. Chân ái thì phải yêu tất cả mọi thứ, bao gồm cả tiền của nàng. Nàng ôn nhu, nàng thiện lương, nhất định sẽ cho ngươi mượn."
Trước khi nàng đi vào, năm "công thần" lập nghiệp trong phòng chính là ca ngợi Chung Nhất Linh như vậy.
Thịnh Dịch Minh nhìn cán chổi trong tay Đam Hoa đập "bồm bộp" vào bàn, liếc mắt nhìn về phía Chung Nhất Linh.
"Nói rõ nhé, ta không có thương lượng với các ngươi."
Thịnh Dịch Minh chỉ có thể hỏi mượn Chung Nhất Linh.
Chung Nhất Linh có tiền, hàng năm nàng đều có thể nhận được từ Diệp gia một số tiền không nhỏ.
Nhìn trên người nàng, nào là pháp khí có giá trị không nhỏ, nào là đạo phù ngàn vàng khó mua, bình thường Diệp Huyền Mạch đối với nàng về mặt tiền bạc chỉ có càng hào phóng hơn.
Thịnh Dịch Minh thấy Chung Nhất Linh thật sự có thể lấy ra một triệu năm trăm ngàn tiền mặt, trong lòng không nói nên lời tư vị gì.
Có lẽ là nhìn thấy Chung Nhất Linh tóc tai rối bời, trang điểm lem luốc lúc này, đã phá vỡ hình tượng hoàn mỹ của Chung Nhất Linh trong lòng hắn.
Còn nữa, hắn chịu trận đòn này, một phần lớn muốn đổ cho việc Chung Nhất Linh giở trò với Ngu Hỉ.
Không phải thì Ngu Hỉ sao lại giận hắn như vậy.
Khiến cho Thịnh Dịch Minh nảy sinh chút oán trách với Chung Nhất Linh.
Hắn nghĩ, chuyện mình lập nghiệp sớm đã nói với Chung Nhất Linh, Chung Nhất Linh đủ kiểu cổ vũ hắn, vì hắn cố gắng, nhưng không hề nhắc một câu cho hắn mượn tiền.
Mặc dù là chính hắn cũng không muốn mượn tiền từ người phụ nữ mình thích, nhưng Chung Nhất Linh rõ ràng có tiền, một câu cũng không nhắc, hơn nữa mỗi lần liên hoan đều là hắn trả, chút tiền ấy Chung Nhất Linh chưa từng bỏ ra vì hắn.
Còn nữa, lúc trước hắn muốn Ngu Hỉ cam tâm tình nguyện cho hắn mượn tiền nên mới theo đuổi Ngu Hỉ không sai, nhưng cũng từng nghĩ, nếu như cuối cùng Chung Nhất Linh vẫn không chọn hắn, thì hắn sẽ kết hôn với Ngu Hỉ.
Ngu Hỉ ngoại hình không tệ, tính tình cũng không phiền phức, có tiền có nhà, lại không có cha mẹ liên lụy, là một đối tượng kết hôn tốt.
Đều là tại Chung Nhất Linh, hạ phù lên Ngu Hỉ, Ngu Hỉ mặc dù càng nghe lời hắn hơn, nhưng cũng làm cho hắn không còn cách nào thích Ngu Hỉ, không có ý định kết hôn.
Hắn biết Chung Nhất Linh không muốn để cho hắn thích Ngu Hỉ, trước kia cũng bởi vì Chung Nhất Linh độc chiếm mà đắc ý, lúc này, lại cảm thấy thủ đoạn của Chung Nhất Linh có chút độc ác.
Thịnh Dịch Minh viết giấy nợ, Chung Nhất Linh nhận lấy.
Trong lòng Thịnh Dịch Minh càng không phải là tư vị gì.
Chung Nhất Linh chuyển tiền cho Thịnh Dịch Minh.
Đam Hoa cầm cán chổi đập vào bên cạnh Chung Nhất Linh, "Phù gì?"
Chung Nhất Linh không dám không nói, "mất hồn phù."
Đam Hoa lấy ra bốn lá bùa từ trong túi của Chung Nhất Linh.
Nàng trước đó đã xem qua, đạo phù của thế giới này và thế giới Lam Tinh không giống nhau.
Nhưng đều dựa trên việc biểu đạt quy tắc, Đam Hoa thông qua bốn lá bùa này biết được ý nghĩa cơ bản của phù văn trên đó.
Nàng lấy ra một lá từ trong đó, là loại khống chế tinh thần, hỏi, "Lá này? 'mất hồn phù' có nghĩa là thất hồn lạc phách?"
"...Phải."
Phù văn của 'mất hồn phù' này có tác dụng trái ngược với việc ngưng tụ hồn phách, có thể làm cho hồn phách không ổn định.
"Ngươi hạ khi nào?" Đam Hoa không tìm được một chút manh mối nào từ trong ký ức.
"Nửa năm trước." Thấy Đam Hoa lại gõ cán chổi trong tay, Chung Nhất Linh nói rõ quá trình.
Thịnh Dịch Minh mới thuê căn phòng này, Chung Nhất Linh tới xem.
Nguyên chủ bởi vì giúp dọn dẹp phòng mệt mỏi nằm ngủ trên sofa, Chung Nhất Linh nhân lúc không có ai trong phòng khách, đã dùng 'mất hồn phù' lên người nguyên chủ.
Cuối cùng còn ngụy biện, "Ta là muốn giúp Dịch Minh, làm bạn gái hắn nghe lời hắn, sẽ không làm ảnh hưởng đến việc lập nghiệp của Dịch Minh."
Đam Hoa cầm điện thoại của Thịnh Dịch Minh, chuyển một triệu năm trăm ngàn tệ vào một tài khoản từ thiện công cộng.
Nguyên chủ không thiếu tiền, số tiền mặt tùy thời có thể lấy ra được đã có hơn ngàn vạn.
Đam Hoa hiện tại cơ bản xác định nguyên chủ không có xuyên qua trở về, lúc ở Đại Ninh triều là thật sự đã chết.
Đại Ninh triều thế giới đương thời không có hư giới, hồn phách nguyên chủ không biết phiêu tán tới nơi nào.
Nguyên chủ có thể rơi vào kết cục này, Chung Nhất Linh phải chịu hơn phân nửa trách nhiệm, nàng hạ 'mất hồn phù' cho nguyên chủ, vì để nguyên chủ nghe lời Thịnh Dịch Minh.
'Mất hồn phù' có thể làm hồn phách bất ổn, dễ dàng cho người hạ phù hạ ám kỳ vào trong hồn phách của người bị phù, tương tự như tiến hành thôi miên sâu.
Cái 'mất hồn phù' này là đạo phù cấp thấp nhất, đối với hồn phách ảnh hưởng không nhiều, cho nên nguyên chủ chỉ biểu hiện ra rất ủng hộ Thịnh Dịch Minh lập nghiệp, hành vi ở phương diện khác bình thường, ngay cả thói quen đọc tiểu thuyết cũng không thay đổi.
Nhưng đè chết lạc đà có khi chỉ cần một cọng rơm cuối cùng.
Nguyên chủ xuyên qua đến Đại Ninh triều sau, hồn phách không ổn định, khôi phục ký ức sau lại có hành động không sáng suốt là muốn trèo ra khỏi hoàng cung, đều có liên quan đến việc hồn phách không ổn định.
Nguyên chủ không về được, đem số tiền này từ trong tài khoản của Thịnh Dịch Minh trực tiếp quyên góp ra ngoài, còn ghi rõ là Đại Ngu Hỉ quyên tặng, càng có thể làm Thịnh Dịch Minh uất nghẹn.
Chuyện tiền bạc tính toán xong, nên tới tính chuyện phù.
"Đi." Đam Hoa vỗ một lá đạo phù nguyền rủa lên người Chung Nhất Linh.
"Đừng!" Chung Nhất Linh rất biết sự lợi hại của đạo phù này, nàng muốn tránh, nhưng làm sao có thể tránh được.
Đạo phù rơi vào trên người Chung Nhất Linh lóe lên một tia sáng rồi biến mất.
Phù văn có hiệu lực, lá bùa mang phù văn tự đốt cháy tiêu tan.
Chung Nhất Linh bò dậy từ dưới đất, cầu xin Đam Hoa tha thứ, "Cầu xin cô, Ngu đại sư, giúp ta giải trừ, cô muốn ta làm gì cũng được, ta sau này quyết không gặp lại Thịnh Dịch Minh một lần nào nữa."
Người bình thường không hiểu cách sử dụng đạo phù, có đạo phù, như là 'mất hồn phù', nguyền rủa phù, chỉ có huyền học sư mới có thể thôi động, nàng là nhờ vào pháp khí mang theo trên người mới có thể thôi động đạo phù, Ngu Hỉ tay không mà làm được hiển nhiên là một huyền học sư.
"Không gặp sao được." Đam Hoa liếc mắt nhìn Thịnh Dịch Minh.
Thịnh Dịch Minh và bốn "công thần" lập nghiệp khác, đối với Đam Hoa chỉ có hoảng sợ.
Bọn họ nếu biết chọc giận Ngu Hỉ triệt để sẽ đáng sợ như vậy, đánh chết bọn họ cũng không dám.
Trên người mỗi một chỗ da thịt, mỗi tế bào đều đau đớn, nhưng lại không đến mức làm cho bọn họ đau ngất đi, đau, muốn ngất mà không ngất được.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận