Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký - Chương 124: Mượn cái không gian đến trồng ruộng (length: 7664)

Đội sản xuất cách bãi sông chỗ đám heo cỏ chỗ đó còn xa, Đam Hoa thật sự rất lo.
Qua ruộng ngô ở phía nam chính là bãi sông, bãi sông tương đối bằng phẳng, địa thế thấp, nếu lợn rừng không muốn quay về núi, rất có thể sẽ trốn lên bãi sông.
Vạn nhất lợn rừng chạy đến đó thì làm sao bây giờ.
Lợn rừng này, mỗi lần bị xua đuổi rất dễ nổi nóng, một khi nó đã điên lên thì thấy người liền cắn.
Bãi sông tuy địa phương rộng, nhưng t·r·ẻ ·c·o·n chạy không nhanh, không biết tránh, rất dễ bị lợn rừng đuổi theo.
Xác định không phải ai nhầm lẫn hay la toáng lên, không để ý đến việc thu hoạch khoai lang, một đám người cầm dụng cụ hướng ruộng ngô ở phía nam chạy.
Cùng lợn rừng đ·á·n·h nhiều năm, mọi người đều biết lợn rừng thường từ đâu xuống, làm thế nào vào ruộng ngô, nên đuổi theo hướng nào.
Một đám người lớn tiếng h·é·t lớn, chạy về phía ruộng ngô.
Gào to là muốn dọa cho lợn rừng bỏ chạy.
Dùng nhiều lần, hiện tại phương p·h·áp này không hiệu quả.
Nhưng có thể dùng được chút nào hay chút đó.
Đồng thời, Đam Hoa xách một cây gậy sắt, chạy thật nhanh.
Đụng phải người, chỉ thấy một bóng người thoáng cái, người liền chạy tới, nhìn lại chỉ còn bóng lưng.
"Đây là... Hạnh Khê. Chạy nhanh như vậy làm cái gì."
"Là đi săn lợn rừng?"
"Đều là đàn ông đi, nàng đi có thể làm gì."
Cách gần đến ruộng ngô ở phía nam, tiếng gào to kinh động đến lợn rừng bên trong ruộng ngô.
"Ra rồi, ra rồi."
"Đều cẩn t·h·ậ·n, đừng đối đầu với nó, dựa vào đuổi thôi."
"Đụng phải! Tránh ra một chút! Tản ra, tản ra, đừng tụ lại một chỗ."
Theo trong ruộng ngô, lập tức có năm con lợn rừng thoát ra, con lớn con nhỏ đều có, lớn thì cỡ ba bốn trăm cân, nhỏ nhất cũng có hơn trăm cân, đều là lợn rừng trưởng thành.
Có hai con chạy về hướng núi, ba con còn lại bị chọc giận, chúng nó chạy đông chạy tây, hướng người phóng tới.
Cuốc, xẻng, lưỡi hái, người và lợn rừng quần thảo, đấu trí.
Không thể so sức với lợn rừng, mục đích của bọn họ cũng không phải là săn bắn, mà là đuổi lợn rừng đi.
Có thể đ·á·n·h c·h·ế·t một con thì càng tốt, nhưng nếu có người bị t·h·ư·ơ·n·g thì càng không đáng.
"A, còn nữa!"
Lại có hai con lợn rừng từ trong ruộng ngô chui ra.
Không ai nghĩ lợn rừng sẽ xuống núi vào giữa buổi chiều, cho nên không ai thấy rốt cuộc có mấy con lợn rừng vào trong ruộng ngô.
Có một người không phòng bị, bị một con lợn rừng húc trúng, răng dài đâm t·h·ư·ơ·n·g cánh tay hắn, lúc này đau đến kêu to một tiếng, vội vàng chạy về phía sau, chân đạp phải vật gì đó, ngã xuống đất.
Con lợn rừng này là một con to lớn, phải có đến ba bốn trăm cân, một đôi răng nanh sắc nhọn, bộ dáng h·u·n·g t·à·n.
Lợn rừng là một con vật cố chấp, quyết không buông tha một ai, quay đầu lại, đối với người bị t·h·ư·ơ·n·g lại húc tới một lần nữa.
Người chung quanh cuống cả lên, "Mau mau, đ·á·n·h nó! Đuổi nó đi, cứu Đại Trụ ra."
Đầu cuốc không ngừng đ·á·n·h tới lợn rừng.
Có một cái cuốc sắt đ·á·n·h trúng lợn rừng, lợn rừng đau đến kêu ré lên, lùi về phía sau một chút, không công kích Đại Trụ nữa.
Ngay lúc đó, một người khác dùng lưng lưỡi hái đập trúng lợn rừng, lợn rừng kêu thảm, chuyển hướng.
Những người khác thừa cơ k·é·o Đại Trụ đi, nhanh chóng thoát khỏi phạm vi công kích của lợn rừng.
Con lợn rừng bị t·h·ư·ơ·n·g trừng mắt nhìn những người vây quanh nó, mở rộng miệng, hừ hừ tìm điểm có thể công kích.
Những người vây quanh cũng không đứng chờ nó cắn, nó hướng bên này, người bên này liền chạy sang một bên, nó hướng bên kia, người bên kia chạy.
Lợn rừng thấy không tìm được chỗ hở, lùi lại, quay đầu chạy về một hướng khác.
"Không tốt, chúng nó chạy về phía bãi sông."
Nước suối từ trên núi chảy xuống, khi chảy đến phía nam của thôn, mặt nước trở nên rộng và nông, tốc độ dòng chảy chậm lại, hình thành một dải sông lớn bằng phẳng.
Cỏ mọc nhiều, tươi tốt, là nơi t·r·ẻ ·c·o·n thường cắt cỏ cho heo và chơi đùa.
Hôm nay không thể thiếu t·r·ẻ ·c·o·n ở trong đó.
Hai con lợn rừng, bao gồm cả con bị t·h·ư·ơ·n·g, chạy trốn về hướng bãi sông.
"Chết rồi, Tam Nha nhà ta ở bãi sông!"
"Tiểu Thuận cũng đi chỗ đó!"
Một số người chia ra chạy về phía bãi sông.
Lợn rừng chạy nhanh bao nhiêu, người làm sao đuổi kịp nó.
Bãi sông rộng, chỗ t·r·ẻ ·c·o·n chơi đùa cách đám người hơn một dặm.
Có người chụm tay vào miệng, hướng về phía bãi sông gào lên, "Ai ~~ chạy mau ~~ lợn rừng đến đó ~~ "
"Tiểu Thuận ~~ chạy mau ~~ "
"Tam Nha ~~ "
"Chạy đi ~~ "
Trên bãi sông, sáu bảy đ·ứ·a t·r·ẻ đang đùa giỡn, chơi đùa.
Vệ Hạnh Ngọc, Tam Nha và Phương Ny, ba người đang rút dọc mùng ở ven bãi sông ăn.
Đây là một trong những niềm vui của t·r·ẻ ·c·o·n khi cắt cỏ cho heo, dọc mùng có thể làm cỏ cho heo, cũng có thể ăn, chua chua ngọt ngọt. Ba người còn tìm được một gốc cây me, mỗi người hái một nắm đầy tay.
Nghe mơ hồ có người đang kêu.
Vệ Hạnh Ngọc tai thính, lập tức đứng lên, "Có lợn rừng, bảo chúng ta chạy."
Âm thanh càng gần, Phương Ny cũng nghe thấy, "Tam Nha, có người gọi ngươi."
"A, lợn rừng!" Có một đ·ứ·a t·r·ẻ lớn hơn, nghe tiếng gọi, đứng ở tảng đá ven bờ, nhìn thấy lợn rừng đang chạy về phía này, sau đó co cẳng chạy ngược lại.
Hắn vừa chạy, những đ·ứ·a t·r·ẻ khác cũng chạy theo hắn.
Vệ Hạnh Ngọc ba người, ai cũng chỉ bảy tám tuổi, còn nhỏ, chạy không nhanh, bị bốn đ·ứ·a t·r·ẻ lớn hơn bỏ lại phía sau.
"Ta chạy lên sườn núi." Vệ Hạnh Ngọc và Phương Ny nhanh nhẹn, chuyển hướng, chạy về phía bên phải.
Sườn núi hai người nói, thực tế là một gò đất tự nhiên hình thành, mặt bên mọc một bụi cây rậm rạp, khí hậu ẩm ướt, chỗ đất nhỏ này cao hơn xung quanh khoảng một thước rưỡi.
Ba đ·ứ·a t·r·ẻ, dựa vào bản năng lẩn tránh nguy hiểm, biết leo lên đầu gò đất liền an toàn.
Chạy nhanh đến gò đất, Tam Nha "Ai nha" một tiếng, ngã ngồi trong đám cỏ, là do bị cỏ vướng chân.
Phương Ny và Vệ Hạnh Ngọc đã chạy đến trước gò đất, hai người nắm lấy cây bụi mọc chìa ra từ gò đất, chuẩn bị b·ò lên.
Nghe được tiếng Tam Nha, hai người quay đầu, nhìn thấy Tam Nha ngã xuống.
"Tam Nha, mau lên, lợn rừng tới."
Các nàng đều nghe được tiếng lợn rừng hừ hừ.
Tam Nha cũng rất sợ, không đứng dậy được, lập tức khóc lên, "Chân ta bị đau, không đứng dậy n·ổi."
"Ta đỡ ngươi đi." Vệ Hạnh Ngọc buông cây bụi, chạy về phía Tam Nha, giữ chặt cánh tay Tam Nha, "Mau mau, không thì lợn rừng tới."
Tam Nha chân đau, càng sợ, có Vệ Hạnh Ngọc làm chỗ dựa, nàng đứng lên, một chân chấm đất, Vệ Hạnh Ngọc đỡ nàng, đi khập khiễng đến trước gò đất.
Phương Ny đã b·ò lên trên gò đất, ngồi xổm xuống, một tay túm một gốc cây bụi, một tay đưa xuống dưới, "Tam Nha, ta k·é·o ngươi."
Tam Nha hai tay nắm lấy cây bụi b·ò lên, Vệ Hạnh Ngọc ở phía dưới nâng m·ô·n·g Tam Nha, đẩy lên trên.
Phương Ny giữ chặt vai Tam Nha k·é·o lên.
"Hồng hộc."
Đều nghe được tiếng lợn rừng phát ra.
Phương Ny nhìn về phía phát ra tiếng vang, sợ đến kêu to một tiếng, "A, Hạnh Ngọc, mau mau, b·ò lên."
Tam Nha không để ý đến đau, rốt cuộc một chân leo lên được trên gò đất, dùng sức một cái, b·ò lên.
Vệ Hạnh Ngọc muốn b·ò, không kịp nữa, một con lợn rừng đã chạy tới.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận