Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký - Chương 44: Không làm ảnh hậu hoa tỷ muội (length: 8074)

Mặc dù tập san Vật lý Lăng Đại của Phạm lão là một tập san mới, nhưng bởi vì điểm xuất phát cao, đã có chút ảnh hưởng.
Nàng biết ứng sẽ nhanh hơn.
Đây là tín hiệu được Phạm lão dẫn vào vòng tròn chuyên nghiệp. Có thể sớm tiến vào vòng tròn chuyên nghiệp, nàng liền có thể càng sớm có được càng nhiều nguồn tư liệu chuyên nghiệp ở cấp độ sâu hơn.
"Ngươi lần này thi thế nào? Vật lý có thể được hơn chín mươi không?" Phạm lão hỏi nàng.
Thành tích thi tháng thất bại nhiều môn của Đam Hoa bị người khác đăng lên mạng, Phạm lão cũng xem được.
Hắn không vì vậy mà bỏ đi ý nghĩ coi Đam Hoa là hạt giống tốt để bồi dưỡng.
Về phương diện học tập, có người thông suốt sớm, có người thông suốt muộn. Theo hắn thấy, Đam Hoa thuộc kiểu thông suốt muộn, đến gần hết cao nhị mới biết được chính mình yêu thích khoa học tự nhiên, bắt đầu cố gắng về phương diện này.
Nhưng thành tích là tiêu chuẩn để cân nhắc thành quả học tập của một học sinh. Nếu Đam Hoa ngay cả đại học cũng không thi đậu, hắn không thể bồi dưỡng.
Hắn đối với thành tích của Đam Hoa vẫn thực sự quan tâm.
"Vật lý hẳn là sẽ max điểm, trừ ngữ văn ra thì mấy môn khác cũng tàm tạm." Đam Hoa không biết khiêm tốn là vật gì, tính toán như thế nào thì nói thế đó.
Nàng chuyên tâm học vật lý, lại có Phạm lão - một người rất giỏi vật lý - để thỉnh giáo, nên vật lý của nàng tiến bộ thần tốc.
Luận văn quá khó đối với nàng, trong thời gian ngắn là không thể đánh hạ được.
Nàng chỉ có thể đầu cơ trục lợi, dựa theo công thức sáng tác văn mà đưa chữ vào, trích dẫn một lượng lớn kinh điển, còn có một số lời khách sáo mà ai viết cũng sẽ không bị coi là đạo văn.
Điểm số duy nhất không tính ra được chính là ngữ văn.
Phạm lão nghe được thì cao hứng, "Gấm oa tử, nếu ngươi thi vật lý được max điểm, ta sẽ mời ngươi ăn thịt."
Từ chỗ Phạm lão ra, Đam Hoa theo thường lệ đi thư viện.
Khương Nghiên đã tốt nghiệp, không có cách nào mượn thẻ cho nàng.
Thư viện Lăng Đại cũng mở cửa cho người ngoài trường, bất quá theo quy định phải có giáo viên của trường đảm bảo.
Thẻ mượn sách nàng hiện tại đang dùng là do Phạm lão giúp nàng làm, so với thẻ của học sinh bình thường còn tốt hơn, một lần có thể mượn hai mươi quyển sách.
Khương Nghiên biết sau liền nói thẳng nàng hiện tại đang ôm được đùi vàng.
...
Lúc này, Khương Nghiên, người nói Đam Hoa ôm được đùi vàng, đang tranh luận cùng người nhà.
Khương Nghiên nghiêm mặt đứng lên, "Ta không đồng ý. Đơn thuốc là của Cẩm muội tử, không ai có thể chiếm làm của mình, bao gồm cả ta."
Khương Nghiên không nghĩ đến câu "Thương nhân coi trọng lợi lớn, xem nhẹ tình nghĩa" sẽ thể hiện trên người nhà mình.
Sự tình bắt đầu từ việc sau khi Khương Nghiên luyện "Uẩn Sinh Công" được nửa tháng, nàng có được niềm kinh ngạc vui mừng vô cùng, nàng có khả năng sẽ triệt để thoát khỏi thân thể yếu đuối.
Kỳ thật ngày đầu tiên bắt đầu tu luyện, buổi tối chìm vào giấc ngủ rất nhanh, nàng ẩn ẩn cảm giác hẳn là do công pháp mang tới chỗ tốt.
Nhưng cũng có thể là kết quả do bản thân tự ám thị.
Theo từng ngày tình trạng thân thể có những biến hóa tốt, nàng không thể cho rằng là do bản thân tự ám thị.
Biến hóa rất rõ ràng.
Đầu tiên, lượng cơm ăn tăng lên, mấy ngày đầu nàng sợ ăn nhiều tiêu hóa không được dạ dày lại sẽ có bệnh, không dám ăn nhiều, nhưng nàng đói, chỉ đành tăng thêm lượng cơm ăn.
Sau khi ăn, phát hiện dạ dày không có vấn đề, liền thuận theo tự nhiên.
Sau khi ăn nhiều, cảm giác trên người có sức lực. Trước kia đừng nói chạy bộ, đi nhanh một hồi liền không thở nổi. Hiện tại, có thể chạy lên một hồi.
Thân thể hướng đến biến hóa tốt hết sức rõ ràng.
Khương Nghiên quả thực mừng rỡ như điên.
Nàng đối với những thứ bên trong "Uẩn Sinh Công" càng tin thêm mấy phần, liền đem một đơn thuốc bên trong thích hợp với người trời sinh thể nhược như nàng sao ra, đưa cho trung y đại sư quen biết trong nhà xem. Trung y đại sư sau khi châm chước lặp đi lặp lại, nói là một đơn thuốc bổ khí huyết rất tốt.
Đơn thuốc có dược tính thư giãn, có thể ăn một chút xem sao.
Sau khi nàng ăn được hai tuần lễ, tình trạng thân thể được cải thiện, ngay cả người trong nhà liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được.
Việc này mới dẫn đến việc người nhà coi trọng đơn thuốc trong tay Khương Nghiên.
Khương gia là một đại gia tộc, có xí nghiệp riêng, đối với cơ hội buôn bán phi thường mẫn cảm, nhìn ra được lợi ích mà đơn thuốc mang đến, có thể là thực sự rất lớn.
Không có xưởng chế thuốc thì không nói làm gì, việc mua một cái có sẵn hoặc là xây dựng cái mới đối với Khương gia mà nói không tính là vấn đề.
Khương Nghiên đối với việc nhà làm nhà máy sản xuất thuốc không có ý kiến, việc bào chế thuốc này là chuyện tốt, phúc phận của đại chúng.
Nhưng đem Trình Văn Cẩm loại bỏ ra ngoài là không được.
Phụ thân của Khương Nghiên ngồi trên ghế sofa cũng nghiêm mặt, vẻ mặt cứng rắn, "Khương Nghiên, con làm sao nói chuyện với trưởng bối như vậy, cái gì gọi là chiếm làm của mình, đơn thuốc là do nàng ta tự mình nghiên cứu ra sao? Nếu bản thân đơn thuốc không thuộc về nàng, thì làm sao gọi là chiếm làm của mình? Con có thể đảm bảo đơn thuốc là do nàng lấy được theo đường đường chính chính không?"
"Nghiên Nghiên đừng vội, đại ca của con cũng đừng nóng giận." Nhị thúc của Khương Nghiên dàn xếp, "Nghiên Nghiên, chúng ta lại không phải là không nói không cấp tiền cho cô gái kia, đây không phải trước tiên cần phê duyệt sao, nếu có thể phê duyệt được rồi lại cho.
Lại nói, giống như nhà chúng ta, đã bắt được đơn thuốc còn quay đầu cấp tiền cho người, đi đâu mà tìm được đây?"
"Chúng ta thiếu tiền sao?" Khương Nghiên vươn tay, xoay quanh chỉ phòng ở một vòng.
Nàng đang đứng ở phòng khách lầu một của một tòa biệt thự ba tầng.
Phòng khách nhìn qua không xa hoa, chiếu cố sự cổ điển, đoan trang cùng với sự thoải mái dễ chịu hiện đại. Nhưng xét kỹ, không có một đồ vật nào không phải tinh phẩm, có những thứ giá trị không nhỏ, ngay cả giàn trồng hoa lan đặt một bên cạnh ghế sofa cũng là đồ cổ thời hoa cúc lê.
Có thể có một phòng khách như thế này, gia sản tất nhiên sẽ không thiếu tiền.
"Thiếu tiền thì đem căn biệt thự này bán đi, một cái ức chắc chắn có thể bán được." Khương Nghiên nói.
Khương nhị thúc cười đôi, "Nghiên Nghiên nói đùa, nhà ta khi nào thiếu tiền."
"Không thiếu tiền sao, vậy đưa cho người ta mười vạn cho một đơn thuốc, có thích hợp không?"
Trên cầu thang có người đáp trước, "Ta cảm thấy không thích hợp."
Ba người đều quay đầu nhìn về phía cầu thang.
Khương gia huynh đệ đứng lên, cùng kêu lên gọi "Ba".
Khương nhị thúc nói, "Ba, chúng ta thật không có thiếu cấp. Chúng ta trước đó có điều tra qua, giá mua đơn thuốc dân gian, mười vạn không ít, đây không phải đang cùng Nghiên Nghiên thương lượng sao. Nếu Nghiên Nghiên cảm thấy thiếu, thì thêm chút là được, hay là như vầy, một đơn thuốc hai mươi, không ba mươi vạn."
Khương lão gia tử đi xuống cầu thang, Khương Nghiên cười tiến lên kéo tay hắn làm nũng, "Gia gia, người xem những đứa con trai của người thay đổi rồi, trở nên chỉ thích tiền."
Khương lão gia tử vỗ vỗ tay Khương Nghiên đang kéo tay hắn, ánh mắt sắc bén lướt qua khuôn mặt của Khương gia huynh đệ, "Các ngươi có thể một phần không cần cấp, chỉ cần không cầm đi kiếm tiền. Người ta cấp là cho Nghiên Nghiên, mục đích là làm cho thân thể của Nghiên Nghiên tốt lên.
Nếu muốn cầm đi kiếm tiền, thì phải theo quy tắc kiếm tiền. Không muốn nói cái gì người khác thu mua với giá bao nhiêu. Ta hỏi ngươi, đơn thuốc Vân Nam bạch dược bao nhiêu tiền, có nằm trong phạm vi điều tra của ngươi không?"
Khương phụ nói, "Ba, mấy đơn thuốc này sao có thể so sánh với Vân Nam bạch dược."
Khương nhị thúc cũng nói, "Đúng vậy a, ba, đơn thuốc này nhiều nhất là thuốc bổ, làm sao có thể so với bạch dược."
Khương lão gia tử hừ lạnh một tiếng, nói với Khương phụ, "Có thể hay không so, thì con không có tư cách nói. Thân thể Nghiên Nghiên như thế nào mà tốt lên, con trong lòng không rõ sao? Hãy tính tính xem mệnh của Nghiên Nghiên đáng giá bao nhiêu tiền rồi hãy nói đến việc đơn thuốc đáng giá bao nhiêu tiền."
Khương phụ không lên tiếng.
(Kết thúc chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận